Vài ngày sau, trong ví tiền Đàm Dĩnh cạn sạch, cô mới nhớ tới tài khoản ngân hàng của mình, liền đi kiểm tra
Thấy thẻ cũng không còn bao nhiêu tiền. Năm ấy ba mẹ mất, cô vừa lên năm nhất, lúc đi học tốn không ít tiền, đương nhiên là không còn dư bao nhiêu
Đàm Dĩnh đứng trước máy ATM thở dài, khó trách Thẩm Lương Thần bảo chắc chắn cô sẽ trở về tìm anh, vì mấy năm nay người ta bao nuôi cô mà cô không biết
Về nhà hỏi mượn tiền Diệp Tử, Diệp Tử liền đáp ứng:"Bao nhiêu?"
Đàm Dĩnh tính toán:"cỡ một vạn?"
"..."
Vừa rồi còn tràn đầy sảng khoái, bỗng nhiên Diệp Tử im bặt, Đàm Dĩnh kì quái nhìn cô:"Sao vậy?"
"Đại tiểu thư, cậu muốn đi ăn cướp à?"Diệp Tử vỗ gáy cô một cái:"Mấy năm nay mình đi làm, túi vẫn rất xẹp cậu không hiểu à? Mình tưởng cậu chỉ mượn mấy trăm tệ thôi"
"Mấy trăm, sao đủ trả tiền phòng?" Đàm Dĩnh nói, cô quá đề cao Diệp tử, thấy cô ấy hay mua sắm như vậy, quả thật đã hoang phí rất nhiều tiền tiết kiệm
Diệp Tử nghe cô nói, lập tức quay lại:"Tại sao lại thuê phòng? Ở đây không tốt à?"
Rất tốt, nhưng thật không thuận đường, ở đây cách chỗ làm rất xa. Diệp Tử hiểu ý cô, ôm ôm bả vai cô:"Đừng nghĩ nhiều, khi đó lúc tớ tốt nghiệp mới đến Thanh Châu tìm việc làm, lúc đó chẳng phải là do cậu giúp đỡ hay sao, cứ an tâm ở đây, để tớ tích tiền, rồi cho cậu mượn kiếm phòng mới"
Nhìn cô ấy cười cười, Đàm Dĩnh cũng cười theo, thuận thế hôn lên gò má cô ấy:"Vậy tớ phải ăn bám ở đây rồi"
"Tớ không chê câu mặt dày đâu, ở đông cho ấm" Diệp Tử trước giờ phóng khoáng, biết rằng Đàm Dĩnh không muốn gây phiền toái cho mình, nhưng trên đời này ngoài cô ra Đàm Dĩnh không còn ai thân thích nữa, lẻ loi một mình rất khó chịu
......................Edited by Khuynh Lâu.................
Không lo về nơi ở, nhưng phải lo tiền tiêu xài, lúc xài tiền đều phải tính toán cặn kẽ. Đàm Dĩnh bắt đầu sống tự lập, buổi sáng dậy sớm chen chúc trên tàu điện ngầm, đến khu chợ gần Vi Toa, mua một ít sủi cảo
Ngày đầu tiên chút nữa là không chen lên được, may mắn có cô gái kéo cô lên. Cô chen lấn vài ngày thì có kinh nghiệm, mang dày đế bằng, đến công ti mới đổi giày cao gót, để lúc chen tới chen lui không bị ngã
Chiêu này là do Diệp Tử bày cho cô, những cô gái trẻ mới tốt nghiệp đi làm đều phải trải qua tình huống này, cô bây giờ mới bắt đầu học hỏi. Nhưng trong khổ có vui, Đàm Dĩnh cảm thấy bận rộn như vậy mới làm cuộc sống có ý nghĩa
Thẩm Lương Thần không quấy rối cô, cô cũng rất ít khi nhớ đến anh, có lẽ là do quá bận bịu, làm cho cô không có thời gian suy nghĩ lung tung
Cô thường chen lên tàu điện ngầm rất sớm, nhưng đến bến thì muộn mất 5 phút, cảm thấy sắp trễ đến nơi, cô nóng lòng như lửa đốt. Có chiếc xe vượt qua nàng rất nhanh, bỗng nhiên lui lai
Mới sáng sớm đã gặp đồ thần kinh. Đàm Dĩnh không kiên nhẫn liếc nhìn chiếc xe, chuẩn bị đi vòng qua, cửa xe hạ xuống, người ngồi trong bỗng gọi tên cô:"Đàm Dĩnh?"
Đàm Dĩnh sững sốt một chút, cúi người nhìn, thì ra là Trình Quý Thanh
Gặp nhau ở đây thật trùng hợp, đi làm vài ngày, hai người rất ít gặp nhau, cũng chưa nói với nhau câu gì. Cô đứng im vài giây, mới gật đầu chào hỏi:"Chào tổng biên tập"
Trình Quý Thanh cười rộ lên, rất có mị lực, khó trách nữ đồng nghiệp trong công ti đều bị hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Khoé môi hắn hơi cong, vẫy với cô:"Lên xe đi, anh tiện đường chở em đi"
Đây quả thật là một lựa chọn khó khăn, Đàm Dĩnh đấu tranh trong lòng vài phút, đến khi Trình Quý Thanh lại nói với cô:"Giờ em không lên xe, anh cũng bị muộn luôn rồi"
Hắn đến muộn chẳng bị gì cả, nhưng cô đến muộn thì sẽ bị trừ tiền lương a. Đầm Dĩnh vừa nghĩ đến 'tiền' liền cảm thấy gan run từng cơn, vì thế không do dự nữa, mở cửa sau xe còn lớn tiếng nói "Cám ơn"
Trình Quý Thanh mỉm cười nhìn cô, mới lái xe ra ngoài. Suốt đường đi hai người không nói chuyện với nhau. Đàm Dĩnh cảm thấy người này luôn cho côg cảm giác kì quái, mới sáng sớm đã gặp hắn càng làm cô cảm thấy kỳ quái hơn
"Anh sống ở gần đây" Hắn dường như biết nàng đang suy nghĩ gì, vừa lúc giải thích
Đàm Dĩnh nghe vậy nhíu mày càng sâu, sống ở gần đây? Hình như trước giờ cô chưa từng thấy hắn, Trình Quý Thanh vẫn đang lái xe, giọng nói bình thản tự nhiên:"Công ty cung cấp chỗ ở cho anh ở gần đây, hôm sau anh có thể mời các đồng nghiệp cùng nhau liên hoan"
"Vâng" Đàm Dĩnh tâm sự nặng nề trả lời, chắc là do cô suy nghĩ nhiều?
Trình Quý Thanh liếc mắt nhìn, khoé môi không tự giác vểnh lên:"Em có vẻ không có cảm tình với anh?"
Hắn là bạn trai Thẩm Bảo Ý, tất nhiên là con người không hề đơn giản, Đàm Dĩnh không ngu ngốc đến nỗi đọ trí thông minh trước mặt hắn, vì thế quyết định ăn ngay nói thật:"Vâng, tôi có chút sợ anh"
Không ngờ rằng cô sẽ dùng từ 'sợ', Trình Quý Thanh giật mình, rồi bật cười:"Tại sao? Anh làm chuyện gì đó đáng sợ để em có bóng ma tâm lí như vậy ư? Bề ngoài anh cũng phong lưu phóng khoáng vậy mà...."
Hắn khoa trương, liếc nhìn bản thân trong gương, Đàm Dĩnh bị hắn chọc cười, mím môi lại không chịu phát ra tiếng, cố ý nhăn mặt không nói lời nào
Trình Quý Thanh lái xe vào bãi đỗ xe, tắt khoá xe rồi nói:"Anh biết tại sao rồi, bởi vì Bảo Ý phải không?"
Người này chuyện gì cũng biết vậy mà còn giả bộ hỏi cô, Đàm Dĩnh không nói nhiều, chờ hắn đỗ xe xong liền cởi giây an toàn rời đi. Trình Quý Thanh không ngăn cản cô, chờ cô xuống xe mới đứng sau nàng chậm rãi nói:"Anh cũng không thích Thẩm Lương Thần, nhưng cũng không vì hắn mà phân biệt đối xử với em, cô bé, có rất nhiều việc em còn phải học hỏi đấy"
Không biết tại sao, khi hắn gọi cô là "cô bé", Đàm Dĩnh cảm thấy...cảm giác kia thật kì lạ, giống như đã từng nghe rất nhiều rồi
Cô bỗng nhiên quay đầu nhìn người kia, hắn một tay chống trên nóc xe, cười cười thâm thuý, nói một câu càng thâm thuý hơn:"Đừng gấp, còn nhiều thời gian lắm, sau này em sẽ biết hết mọi chuyện"
"..."
......................Edited by Khuynh Lâu........................
"Mới thứ năm thôi mà tớ đã mệt chết rồi" Hách Giai lặng lẽ đẩy ghế qua, dựa vào lưng Đàm Dĩnh càu nhàu
Đàm Dĩnh đang bận, nghe lời này chỉ nhắc nhở:" Cẩn thận bị người khác nghe đấy, cậu là người nhàn hạ nhất đấy"
Hách Giai đứng lên, liếc mắt thấy Lâm Đông đang ngó sang bên này, cô ấy thè lưỡi vội vàng ngồi vào chỗ, lại nhìn Đàm Dĩnh, muốn nói lại thôi:"Tan việc tớ có hẹn, cậu có thể đem bản thảo chỉnh giùm tớ không? Tớ đã chỉnh được một nửa rồi, không mất thời gian của cậu đâu"
Nếu là trước đây Đàm Dĩnh sẽ không rảnh lo chuyện bao đồng, nhưng trong khoảng thời gian ở đây Hách Giai với Tần Ngôn đối xử với cô rất tốt, ở trong công ty nàng cũng chỉ có hai người bạn là họ. Dù sao cũng không có gì nghiêm trọng, vì thế trêu Hách Giai một tí:"Đi đâu, cuộc hẹn quan trọng hơn à?"
Hách Giai nhìn cô chớp mắt vài cái:"Hôm sau mời cậu đi xem phim"
"Được" Đàm Dĩnh đáp ứng
Hách Giai bảo đã 'chỉnh được một nữa' thật không biết đã đủ một nửa chưa, Đàm Dĩnh bận rộn một hồi lâu đến khi trời tối mịt, bụng đói meo, có rất nhiều đồng nghiệp đang tăng ca, lúc sắp rời khỏi công ty cô gặp Tần Ngôn
Tần Ngôn cũng rất bất ngờ, ấn thang máy chờ cô tới:"Cậu lại bị Lâm Đông ám à?"
"Không có" Đàm Dĩnh đói đến nỗi ngực dán vào lưng, không có khí lực nói chuyện
Tần Ngôn vừa nhìn cũng biết là có chuyện gì xảy ra, vỗ vỗ bả vai cô, mạnh bạo vung tay lên:"Đi, người anh này mang cậu đi ăn vài món ngon"
"Anh trai, có thể đánh nhẹ một chút không?" vóc dáng Đàm Dĩnh nhỏ nhắn, suýt chút nữa bị cô đánh đau hông
Tần Ngôn cười sờ sờ đầu, khi làm việc gì sai sẽ đỏ mặt:"Ngại quá, tôi có thói quen khi ở cùng với đám nam sinh kia, cậu không sao chứ?"
"Không sao"
Cửa thang máy nhanh chóng khép lại thì bị người cản, Đàm Dĩnh cùng Tần Ngôn đang nói chuyện,ngẩng đầu lên thì thấy Trình Quý Thanh đi vào, đi cùng cô còn có Thẩm Bảo Ý
.........................Edited by Khuynh Lâu......................
"Em làm quen với công việc nhanh nhỉ" Trong thanh máy chỉ có 4 người làm không khí hơi quỷ dị, Thẩm Bảo Ý bắt chuyện cùng Đàm Dĩnh, nhưng câu nói ấy làm cho người nghe đều cảm thấy không thoải mái
Đàm Dĩnh đứng hơi xa cô ấy, nhìn không chớp mắt nói:"Xây dựng mối quan hệ tốt với đồng nghiệp, đây là điều cơ bản nhất không phải à?"
Thẩm Bảo Ý gật gật đầu, hoàn toàn đồng ý:"Cũng đúng, bất quá thấy hai người thân thiết với nhau như vậy, tôi còn tưởng..."
"Tưởng rằng thế nào?"Đàm Dĩnh nhịn không được, sắc mặt khó coi quay qua chỗ khác
Thẩm Bảo Ý cười cười nói:"Không có gì"
Đàm Dĩnh thấy nụ cười kia rất kì quái, nhưng cô ấy không nói rõ ràng nên cô cũng không truy vấn, cô đành xoay lưng, mong thang máy nhanh chóng lên lầu một một chút
"Sẵn tiện, gần đây Thẩm Lương Thần...."
"Bảo Ý" Trình Quý Thanh khẽ giọng hô tên cô ấy, Thẩm Bảo Ý lập tức ngoan ngoãn im lặng, thoạt nhìn cô ấy hơi nghe lời người nam nhân này, cô hơi mím môi không nói, nhưng vẫn cười nụ cười cổ quái kia
"À Thẩm Bảo Ý, tôi trước đây còn tưởng chị ấy là một cô gái quyền lực mạnh mẽ, hiện tại không ngờ chị ấy cũng có mặt này" Tần Ngôn vừa đi ra khỏi thang máy vừa phun một câu:"Khó trách lớn tuổi như vậy rồi vẫn không gả đi được, theo đuổi tổng biên tập bị người ta bỏ chạy"
"Theo đuổi?" Đàm Dĩnh vốn không quan tâm chuyện thị phi, nghe đến đó cũng giật mình kinh ngạc
Tần Ngôn kì quái nhìn cô:"Đúng vậy, cậu không biết à? Những nữ nhân viên trong công ty đều đã điều tra, hắn tuy rằng lớn lên ở Mỹ, nhưng gia tộc của hắn ở đây rất nổi tiếng, nghe nói, lần này Thẩm Bảo Ý theo đuổi hắn, mục đích cũng không đơn thuần, khẳng định là vì lợi ích trong gia tộc của hắn"
Lượng tin tức này quá lớn làm Đàm Dĩnh khó tiếp thu, trong đầu cô như có cái gì hiện ra, nước Mĩ, dám hỏi...
.................Edited by Khuynh Lâu....................
Kết quả những ý nghĩ trong đầu Đàm Dĩnh đều bị
đồ ăn cắt đứt, Tần Ngôn quả thực sống để ăn, liền mang nàng đến quán cơm. Nhà hàng này trước đây nàng có đến vài lần, mỗi ngày đều có một món đặc sản số lượng có hạn. Lúc ấy Thẩm Lương Thần đưa cô đi ăn gần hết các đặc sản ở Thanh Châu, nhà hàng này cũng không ngoại lệ
Kì thật Thẩm Lương Thần là một người rất sang trọng, rõ ràng tuổi tác anh không lớn, rất chú trọng chuyện sức khoẻ, trừ bỏ những buổi xã giao quan trọng anh rất ít khi ăn cơm ở ngoài. Không giống với cô, anh thường hay nói:"Sống tuỳ tiện như vậy, em trưởng thành thật đúng là một kì tích"
Ai nói không phải, cô đi theo Thẩm Lương Thần, ở chung cùng nhau nhiều năm cô vẫn không thể sống theo lối sống thượng lưu kia được, sau này Thẩm Lương Thần cuối cùng cũng buông tha cho cô, chưa từng công khai đưa cô ra ngoài
Đến lúc cô náo loạn đến mức không chịu đựng được, anh liền tự mình lái xe chở cô ra ngoài, sau đó dắt cô đi ăn những món ăn nổi tiếng trên tạp chí hoặc món đặc sản của các nhà hàng, vì thế trong phòng làm việc của hắn có rất nhiều cuốn tạp chí ẩm thực
Nhìn chung, hắn rất hoàn mỹ, khó trách Diệp tử hoàn toàn tin là anh yêu cô, ngay cả chính cô cũng luôn tin như vậy. Bây giờ nhớ lại, những điều này trước kia cô đều cho là một kỉ niệm đẹp, nay tất cả đều biến thành những thanh dao, cứa vào tim cô
"Sao vậy?" Tần Ngôn thấy cô thất thần bưng cốc trà, buồn cười quơ quơ tay trước mặt cô:"Mới mời cậu ăn cơm, mà cậu đã cảm động như vậy? Hốc mắt đều đỏ ửng"
Đàm Dĩnh theo bản năng giơ tay lau khoé mắt, bỗng nhiên nghe Tần Ngôn nói:"Cậu đưng vì chuyên này mà thích tớ nhé, tớ không muốn làm nam tiểu tam đâu"
Chuyện chia tay Thẩm Lương Thần cô chưa nói cho ai biết, Tần Ngôn cũng vậy, Đàm Dĩnh không muốn tiếp tục nói về chuyện này, vừa lúc điện thoại cô kêu lên. Nhìn đến số điện thoại trên màn hình, cô tưởng rằng mình hoa mắt. Trợ lý của Thẩm Lương Thần gọi nàng làm gì?
...............Edited by Khuynh Lâu.................
"Đàm tiểu thư, Thẩm tiên sinh muốn nhờ tôi hỏi cô một chút, khi nào thì cô quay về lấy đồ?"
Lời nói của trợ lỳ làm Đàm Dĩnh sững sốt một chút, vài giây mới hoàn hồn, cô cẳn môi nhổm dậy đi đến ghế lô, trả lời:"Những đồ đó tôi không cần"
Bên kia điện thoại im lặng vài giây, hồi lâu trợ lý mới nói:"Những đồ vật liên quan đến ba và mẹ tiểu thư cũng bỏ sao? Nếu như cô không cần tôi liền....'
"Không, tôi cần" Thứ khác có thể không cần, những những thứ liên quan đến ba mẹ nàng đều giữ rất cẩn thận, đó là món đồ cuối cùng bọn họ lưu lại cho cô trên thế giới này
Cô nhất thời lắp bắp, sau hồi lúc mới nghĩ thông:"Tôi, tôi sẽ đến lấy vào cuối tuần"
"Không được" Trợ lí cự tuyệt"Thẩm tiên sinh định dọn căn phòng này, ngày mai sẽ có người sang đây mua nó, mấy thứ này phải được đem đi ngay"
Đây là anh thông báo cho cô biết cô vừa rời đi liền đem tất cả xoá sạch sao? Tại sao không nói trước cho cô biết? Đàm Dĩnh vừa tức vừa gấp, lập tức nói cho đối phương:"Được, bây giờ tôi qua lấy"
"Tiểu thư phải qua nhanh lên: Trợ lí nói xong liền cúp điện thoại, chỉ còn tiếng bíp bíp máy móc vang lên tràn đầy tai của cô
Đàm Dĩnh dựa vào trụ cửa, cúi đầu phì cười một tiếng, Thẩm Lương Thần bây giờ không có chuyện gì là không dám làm. Cô ở nhà kia ba năm, cùng với anh có biết bao nhiêu hồi ức, anh còn từng ở đó nói với cô:"Tiểu Nam, đây là nhà của em"
Nay anh muốn bán, rốt cuộc cái nhà từng là của cô, bọn họ đã ở chung với nhau. Anh tưởng đem mọi thứ xoá bỏ sạch sẽ, Lê An Ni sẽ không để ý sao?
Những thứ thề non hẹn biển mấy chốc tan thành mây khói, cảm tình trước giờ đều như vậy, người mới vui người cũ khóc. Buồn cười thay người cũ lại là cô, một giây trước còn đắm chìm trong hồi ức với anh
Thật không có tiền đồ
.....................Edited by Khuynh Lâu.........................
Đàm Dĩnh tới rất nhanh, con đường kia cô đã đi qua vô số lần, lúc định bấm mật khẩu nàng còn hơi chần chừ, anh có đổi mật mã không? Sao anh có thể tiếp tục dùng ngày sinh nhật của cô làm mật mã được? Cô dứt khoát giơ tay bấm chuông cửa, người mở là Tuệ Tỷ, vẻ mặt kinh ngạc:"Tiểu thư, người...."
"Tuệ Tỷ, cháu tới lấy đồ" Đàm Dĩnh nói xong liền đi thẳng vào trong, mỗi một bài trí quen thuộc đều gợi lên hồi ức của cô, nhưng bây giờ tất cả cô đều không liên quan đến anh, cô không cần!
Đàm Dĩnh trực tiếp bước nhanh lên lầu, Tuệ Tỷ không dám đi theo, đứng ở chỗ cầu thang than thở:"Đây là tạo nghiệt gì đây?"
Phòng ngủ của cô ở lầu hai tối thui, bên cạnh là thư phòng của Thẩm Lương Thần, lúc này cô không quan tâm anh có ở đó hay không. Mở cửa phòng ngủ, có gió lạnh thổi vài, rèm cửa nhẹ nhàng bay bay, đệm trên giường đến gắp lại chỉnh tề
Hết thảy đều y như khung cảnh lúc cô rời đi, phảng phất như cô chưa hề rời đi
Đàm Dĩnh dùng sức nắm chặt tay, mở tủ đầu giường lấy cái album ảnh, hộ chiếu cùng đồ vật kỉ niệm của ba mẹ cô đều ở trong này, cô cất xong, thứ gì khác đều không lấy
Vài thứ đã cất đầy trong bao nhỏ, cô quay người rời đi, lại thấy có người đứng ở cửa
Anh thế nhưng đang ở nhà
Thẩm Lương Thần đứng ở cửa, trên người mặc đơn giản một cái áo bạc của Khai Ty Mễ (??)Không biết có phải là do trang phục hay không, Đàm Dĩnh cảm thấy anh có vẻ gầy hơn trước. Anh đứng tại chỗ nhìn cô rất lâu, bỗng nhiên châm chọc cười một tiếng:"Hồi trước theo anh đòi cho bằng được mấy thứ kia, bây giờ bỏ hết có phải không?"
Anh cho rằng cô ham của? Hồi trước cô hay theo anh đòi này đòi nọ, đơn giản vì muốn hưởng sự cưng chiều của anh, anh cho gì cô không quan tâm, quan trọng là anh có nguyện ý mua cho cô hay không, hiện tại, những món đồ kia đối với cô chỉ là một đống vật ngoài thân
Không muốn nói nhiều với anh, cô xách bao muốn đi, khi đi ngang qua anh bị hắn giữ cổ tay lại
"Buông tay" Đàm Dĩnh liếc xéo anh, không khách khí nói
Thẩm Lương Thần hơi hơi quay đầu nhìn cô, ánh mắt hơi sáng:"Vội vả như vậy sao? Chuẩn bị đi ăn cơm với tên nam đồng nghiệp kia phải không?"
Đàm Dĩnh kinh ngạc, anh biết khi nãy cô làm gì? Định thần lại cô bỗng trừng to mắt nhìn anh:"Anh sai người theo dõi tôi?"
Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận, Đàm Dĩnh thấy bộ dáng này của anh, giận dữ:"Thẩm Lương Thần, có mặt nào của anh mà tôi chưa thấy qua nữa không? Hèn hạ,xấu xa, lúc nào cũng biến hoá khôn lường"
Cho rằng anh sẽ mỉa mai cô như trước, nào ngờ anh lại trầm mặt một cách quỷ dị. Anh an tĩnh nhìn cô, dùng ngữ khí như là đang nói chuyện phiếm với cô:"Chia tay với anh, nhanh như vậy tìm được một tình yêu khác?"
Đàm Dĩnh bị anh nói nhất thời không biết nói gì, nghĩ là anh hiểu lầm, nghĩ tới nụ cười cổ quái của Thẩm Bảo Ý lúc ở trong thang máy kia, có lẽ cô ta đã nói gì đó trước mặt hắn để anh hiểu làm cô? Mà cô với Tần Ngôn thật sự có gì với nhau cũng không đến lượt anh quản
"Thẩm tiên sinh có nghe câu không trâu bắt chó đi cày chưa?" Cô cười híp mắt, nâng cao cằm
Anh thế nhưng đứng bất động, giơ tay chống đỡ khung cửa, đem cô giam cầm bên người mình, tiện đà cúi sát bên tai mình, khẩu khí trầm thấp:"Đừng dễ dãi quá, anh hy vọng em biết nhìn người"
"Thẩm tiên sinh bận tâm quá rồi" Đàm Dĩnh vỗ nhẹ nhẹ ngực anh, học bộ dạng của anh ghé vào tai anh nói nhỏ:"Anh tự quản bản thân mình đi, đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa, tôi rất ghê tởm"
Anh thế nhưng giương khoé môi cười, hà hơi nóng sau cổ cô, Đàm Dĩnh vội vàng lui phía sau một bước, trong lòng thầm mắt đồ biến thái
Cô giơ ngón giữa với anh, bả vai hung hăng huých ngực anh một cái, bước đến cầu thang nói:"Mười mấy năm nay tôi không biết nhìn người, sau này sẽ cảnh giác cao độ, hẹn gặp lại"
Nam nhân phía sau cô ôm cánh tay, lười nhác dựa vào khung cửa, không khống chế được nở nụ cười, không nhanh không chậm phun ra một câu:"Rất nhanh sẽ gặp lại"