Mọi người phía dưới nghe thế thì mừng như điên, tiên nhân đã nói lại còn sai được hay sao. Bọn họ cũng đang muốn về Hạn thành, việc này coi như thành toàn cho họ rồi.
- Đa tạ hai vị thần tiên khai ân. Chúng tôi nhất định sẽ hoàn lương, trở lại làm người tốt, thề không gây chuyện thị phi nữa.
Thề không gây chuyện thị phi nữa.
Vài ngàn người bên dưới hô hào theo. Bây giờ cho bọn họ làm lương dân, có ăn có mặc thì ai mà nguyện ý làm loạn nữa chứ. Trần hạo Minh gật đầu:
- Ta cũng mong như vậy. Bang chủ ngươi khi đến Hạn thành thì cứ đến thẳng phủ thành chủ, hắn sẽ giao quyền cho ngươi. Việc của ngươi chính là thống kê và quản lý chặt về nhân khẩu của Hạn thành, không cho những kẻ bất chính trà trộn và đảm bảo việc trị an Hạn thành, kẻ nào cố ý gây náo loạn thì ngươi cứ thẳng tay trừng phạt cho ta.
- Xin tiên quân yên tâm! Tôi hứa sẽ không làm cho tiên quân thất vọng.
Trần Hạo Minh hài lòng gật đầu, người có thể quản lý cả một cái bang phái vài nghìn tên đạo tặc chắc chắn là phải có tài năng, đâu thể là kẻ bất tài được. Bây giờ thay đạo tặc thành mấy người dân nhút nhát thì chắc chắn hắn có thể làm được. Trần Hạo Minh tin tưởng như thế.
Sau khi nhẹ nhàng giải quyết việc của Hạn Nghĩa bang, Trần Hạo Minh bóp nát một cái ngọc giản truyền tin tới Hạn thành về việc của họ, sau đó thì lại ôm lấy Thủy Linh Vũ bay vút về phía chân trời xa xa.
Mấy đoàn cướp lớn đều đã giải quyết xong, Trần Hạo Minh cũng không rề rà thêm nữa mà mang Thủy Linh Vũ trở lại hội họp cùng mọi người để lên đường về kinh.
Gần về đến nơi, Trần Hạo Minh bay chậm dần rồi dừng hẳn lại, Thủy Linh Vũ khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn hắn, đổi lại được một ánh mắt thật là “bỉ ổi” không chịu được:
- Đại tỷ à, không phải là nàng thích được ta ôm đấy chứ, nhưng bây giờ cũng đã sắp đến chỗ của Huyền Cầm rồi, nếu nàng không thấy ngại thì chúng ta cứ tiếp tục thế này cũng được.
Thủy Linh Vũ lúc này mới nhận ra tư thế của hai người lúc này đúng là cực kỳ mập mờ, nếu để người khác nhìn được thì nàng còn nhìn mặt họ làm sao được nữa. Sắc mặt đỏ hồng, nàng luống cuống nhảy dựng lên, rời ra khỏi lồng ngực của hắn mà chạy tuốt về phía trước.
- Trở lại không cho ngươi được nói linh tinh. - Một âm thanh trong trẻo mang theo ngữ khí bực bội truyền lại phía sau cho Trần Hạo Minh, làm hắn lại càng cảm thấy vui vẻ, cười lên ha hả, cái cảm giác chọc cho mỹ nữ đỏ mặt này làm cho tâm tính của hắn thấy thật thoải mái.
Nửa tháng sau, đoàn người của Trần Hạo Minh đã trở về đến kinh đô. Hắn cũng không hề khua chiêng gióng trống mà chỉ lặng lẽ đi vào thành, người ngoài thấy đoàn người của hắn cũng chỉ giống như một quý tộc nào đó mà thôi, không hề có điểm gì nghi ngờ “Trần tôn giả” đang ngồi trong xe cả.
Lẳng lặng sắp xếp cho mọi người vào trong cung của mình, Trần Hạo Minh dặn dò họ không được tùy tiện đi lại, chờ hắn quay về, sau đó thì nhanh chóng đi tìm ông bố Trần Thiên Đức của mình.
Trần Thiên Đức nghe tin lão lục đã về thì nhanh chóng cho gọi vào, ông cũng muốn biết những việc đã xảy ra. Một việc đã làm cho cả liên minh trước kia thúc thủ giờ đây trở thành thật đơn giản trong tay Trần tôn giả, ông cũng muốn biết chân tướng của việc này là thế nào.
Trần Hạo Minh được gọi vào, cũng chỉ kể đơn giản rằng “sư phụ” đã thu phục được quái vật, sau đó thì cho hắn ra mặt kiếm cớ xử lý thành chủ kia, rồi cả việc đánh tan bốn cường đạo đoàn cũng đều kể ra hết.
Nhắc đến chỗ cường đạo đoàn này, Trần Hạo Minh ra hiệu cho Trần Thiên Đức, cái ám hiệu này ông cũng không phải thấy lần một lần hai nên nhanh chóng hội ý, đuổi hết kẻ hầu người hạ ra ngoài. Bên trong phòng cũng chỉ còn lại hai cha con mà thôi.
Hắn không hề dấu giếm mà kể hết được những điều đã phát hiện khi đi tiễu phỉ ra. Đến khi hắn kể đến đoạn hoàng tộc Nhật Quang quốc, cũng chính là gia tộc của Nhật Quang chưởng giáo bây giờ chính là Xà Đường của Ma môn, Trần Thiên Đức cũng thất kinh. Đây chính là một bí mật kinh thiên động địa.
Nếu trước đây mà các thánh nhân biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ lấy cớ đó mà xen vào, tru diệt Nhật Quang quốc rồi chiếm cả vùng đất đó luôn. Cũng may mà chuyện này tới bây giờ mới lộ ra ngoài ánh sáng, Đông Tiên quốc lại tự có khả năng diệt trừ mối họa này nên không phải lo các nước kia sẽ xen vào chuyện này.
Trần Hạo Minh không ngừng lại mà đưa ra ý kiến của mình:
- Theo ý của con thì một khối bệnh độc thế này thì phải sớm diệt trừ, để càng lâu thì nó lại càng lan rộng ra mọi chỗ khác. Đến lúc mà khắp nơi đều là người của chúng thì có hối cũng không kịp nữa rồi. Nhưng sư phụ con cũng đã nói rằng chỉ nên lặng lẽ điều tra rồi diệt họ đi, bởi vì nếu làm công khai, dân chúng và mọi người bên dưới đều sẽ cần lời giải thích. Nếu chúng ta tuyên bố họ là Ma môn thì sẽ làm cho họ hoang mang, mất ổn định, họ sẽ không biết còn bao nhiêu thế lực giống như Nhật Quang chưởng giáo là Ma môn nữa. Còn nếu đưa ra lý do không rõ ràng thì lại làm cho người ta nghi ngờ Đông Tiên quốc vô cớ giết người, không có đạo lý thì cũng hỏng bét.
Trần Thiên Đức nhắm mắt lại suy tư, việc này quá lớn rồi, ông không thể không suy nghĩ kỹ được:
- Xử lý lặng lẽ? Lặng lẽ thế