Trần Hạo Minh lắc lắc đầu, người cổ đại thì thường có lối suy nghĩ là thương nghiệp nằm trong tay nhà nước, nhà nước bán gì, mua gì đều phải quản, nhưng như thế thì có khác gì bao cấp đâu? Hắn không muốn thế.
- Thôi được rồi, để ta nói ra ý nghĩ của mình cho ngươi nghe nhé. Mục đích trước mắt của chúng ta là phát triển kinh tế. Kinh tế thì không chỉ bao gồm thương nghiệp như ngươi nói mà nó còn có cả nông nghiệp và các loại nghề nghiệp khác nữa. Muốn phát triển kinh tế thì trước hết phải chú trọng đến sản xuất, ý ta muốn nói đến việc trồng trọt nông nghiệp mà ta đang cố gắng phát triển. Ngoài ra thì còn việc làm ra các loại công cụ phục vụ sản xuất như là cái máy cày mà ngươi đã xem đó cũng phải lưu ý kĩ để phát triển.
- Chỉ khi chúng ta phát triển được những thứ cơ sở đó thì mới có thể tiếp tục phát triển về thương nghiệp, bởi vì nếu không có hàng hóa làm ra thì chúng ta buôn bán cái gì chứ? Về điểm này thì ngươi chắc chưa nghĩ tới rồi.
Khổ Trường cúi đầu suy tư, đúng là trước đây sư phụ hắn là một đại thần tài chính, nhưng mà công việc của ông cũng chỉ là đầu tư tiền đề xây dựng các công trình, quản thuế má, nhờ đó mà tiếp xúc nhiều với giới buôn bán, biết được nhiều bí mật làm ăn của họ mà thôi. Còn bảo hắn làm chuyện như quản chuyện phát triển kinh tế của cả một quốc gia thì hắn chưa biết phải làm thế nào.
- Muốn buôn bán phát triển thì hàng hóa phải phong phú, hiểu rồi chứ? - Trần Hạo Minh hỏi.
- Thưa công tử, Khổ Trường đã hiểu.
Trần Hạo Minh hài lòng nói tiếp:
- Ý của ta là muốn ngươi giám sát về sản lượng của những công việc sản xuất này rồi báo cho ta, chúng ta sẽ dựa vào đó để đưa ra những hành động tiếp sau đó.
Khổ Trường gật gật đầu hội ý, những điều Trần Hạo Minh nói cũng không khó hiểu.
- Nhưng mà mục đích của ta không chỉ là phát triển kinh tế của Đông Tiên quốc mà là cả có thể khống chế được một phần kinh tế các nước khác nữa. Để làm được điều đó thì ta đã nghĩ ra cách, đó là “khống chế tiền tệ”.
Khổ Trường lần này thì không hiểu thật rồi, tiền thì hắn biết, người thường thì ai chả cần tiền, đến thần tiên trong người cũng có tiền chứ đừng nói đến họ. Nhưng tiền tệ là cái quái gì, mà làm thế nào để khống chế.
- Ngươi cứ bình tĩnh đã huynh đệ, hay nghe ta nói xong, sau đó thì về suy nghĩ lại thật kỹ nhé.
- Vâng! Xin công tử chỉ giáo.
- Trước hết ta hỏi ngươi nhé, nếu ngươi cần mang rất nhiều tiền trong người thì ngươi sẽ chọn mang loại tiền gì, vàng hay là bạc.
- Thưa công tử, Khổ Trường tuy ngu muội nhưng theo ý của tôi thì người ta sẽ mang ngân phiếu, gọn gàng và không hề nặng nề, giá trị cũng tương đương.
Trần Hạo Minh mỉm cười nói tiếp:
- Đúng rồi đó, tiền tệ trong ý của ta chính là thứ giống hệt ngân phiếu, nhưng giá trị của nó không chỉ là vạn lượng bạc, ngàn lượng hay trăm lượng mà có cả những giá trị nhỏ hơn, để cho những người không có nhiều tiền cũng có thể sử dụng nó.
Kiếp trước, tiền giấy không phải thứ gì xa lạ với Trần Hạo Minh, hình thức tồn tại của tiền giấy chính là dùng vàng để đảm bảo, có thể nói rằng ngân phiếu cũng là một hình thức sơ khai của tiền giấy này. Hắn cũng không cần phải để ý nhiều đến tỷ giá hối đoái hay là mất giá lên giá, bởi vì hắn sẽ là người đầu tiên phổ biến tiền giấy này ra, các nước khác dù có biết được lợi ích của việc này và làm theo thì cũng sẽ mất một thời gian dài.
Trong cái thời gian đó, hắn sẽ lợi dụng những thứ độc quyền của mình như là mấy thứ máy móc, và đồ dùng điện. Sử dụng chúng giống như Hoa Kỳ năm xưa lợi dụng súng ống trong chiến tranh để phổ biến tiền tệ của mình ra toàn cái đại lục này.
Nắm được tiền tệ trong tay, hắn sẽ có trăm nghìn cách để các thương nhân, những người có nhiều tiền tệ nhất trở thành người trợ giúp hắn phát triển nền kinh tế này. Kinh tế phát triển hơn hẳn các nước kia bao nhiêu thì người đi theo Đông Tiên quốc sẽ tăng bấy nhiêu, đó cũng chính là cách mà Trần Hạo Minh lựa chọn để tăng “khí vận” cho giáo mình.
Không cần truyền đạo, mà là truyền đi sự tiến bộ, truyền đi những thứ hắn biết để làm cho cuộc sống của người dân tốt hơn.
- Xin lỗi công tử, Khổ Trường vẫn chưa hiểu, người làm thế có tác dụng gì?
- Ngươi cứ bình tĩnh nghe ta nói hết đã. Ta muốn làm ra tiền giấy, ngươi cứ coi nó là ngân phiếu mệnh giá nhỏ đi, mục đích căn bản là muốn người bình thường cảm thấy tiện lợi hơn khi tích trữ tài vật mà thôi. Nhưng tác dụng của nó thì lại vô cùng lớn nếu ta muốn khống chế được nền kinh tế.
- Ngươi thử nghĩ xem, hầu hết bạc thỏi và bạc đĩnh, cả vàng nữa bây giờ đều là quý tộc tự đúc, chỉ có thứ tiền xu nhỏ nhất là được quốc gia đúc mà thôi. Nếu để cho họ tự đúc bạc thì người khác làm sao mà biết được là trong một thỏi bạc có bao nhiêu bạc và bao nhiêu đồng, sắt. Cũng từ đó mà nhiều kẻ sẽ bớt bạc đi và thêm các chất khác vào để làm lợi cho bản thân. Việc này tám nước cũng biết nhưng chẳng biết phải làm sao cả, hoàng thất đúc ra bạc thật nhưng lại bị những kẻ gian đó mang về đúc lại, trở thành bạc có tạp chất.
- Nhưng nếu bây giờ người ta sử dụng tiền giấy thì là sao mà những kẻ này có thể ăn bớt được chứ, giấy làm sao mà đúc được. Hơn nữa nhờ thế mà một lượng bạc lớn sẽ