Tối hôm đó, khi Trần Hạo Minh về tới phòng thì Nhạc Huyền Cầm đã nằm trên giường từ trước.
Điều này làm Trần Hạo Minh thấy có chút kỳ lạ, mọi khi luôn là hắn đi ngủ trước, nàng đi tắm xong làm mấy cái gì gì đó rồi tự động chui lên giường ôm hắn ngủ.
Nhưng hôm nay dường như là nàng làm mấy việc đó từ rất sớm rồi nằm đây trước hắn.
Cũng không để ý nhiều, Trần Hạo Minh đang định chui vào chăn ôm thân thể mềm mại của Huyền Cầm vào lòng thì nàng đột nhiên ôm chầm lấy hắn, khuôn mặt rúc vào ngực hắn.
Trần Hạo Minh thầm ngạc nhiên, cô bé này bị sao vậy chứ?
Còn chưa kịp hỏi gì thì Huyền Cầm đã dâng lên môi thơm, hôn lên môi hắn một nụ hôn thật ngọt ngào, Trần Hạo Minh tuy khó hiểu nhưng mĩ nhân dâng tận mồm mà còn không chiếm tiện nghi thì ngu quá.
Một lúc sau, Huyền Cầm mới buông hắn ra, ngẩng đầu lên, Trần Hạo Minh hỏi:
- Nàng làm sao mà đột nhiên tập kích ta? Ôi, nàng nên hiểu ta là người tốt, nàng chỉ cần cất lời thì những việc thế này ta nhất định không hề do dự mà đem thân ra đáp ứng nàng, không việc gì phải tập kích bất ngờ như vậy đâu.
Huyền Cầm nghe tới đó thì mặt đỏ bừng, cái tên này đúng là chuyên nói lăng nhăng, cái gì mà đem thân ra đáp ứng chứ?
- Ta… chàng biết không, hôm nay nhìn thấy Tâm Nhi kia ta đột nhiên thấy rất lo lắng, liệu có một ngày nào đó chàng bỏ ta mà đi không? Nghĩ đến đó là ta lại thấy sợ hãi, chàng đã cứu sống ta, cho ta mục đích sống, hi vọng sống, kể từ đó, chàng cũng là một lí do để cho ta tồn tại, mà cũng là lí do quan trọng nhất. Ta không biết có một ngày chàng bỏ rơi ta thì ta sẽ ra sao?
Trần Hạo Minh nghe thế thì thầm buồn cười, Huyền Cầm dù nhìn như thiếu nữ nhưng cũng là tiên nữ 600 tuổi, thế mà vẫn mắc phải cái bệnh của “tiểu nữ nhi” là lo lắng lung tung. Nhưng hắn cũng chỉ ôm nàng chặt hơn rồi cất giọng nói:
- Yên tâm, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi những người bên cạnh mình, đặc biệt là nàng đã đồng ý làm vợ của ta, ta không bao giờ làm một kẻ bạc tình, ta có thể “vô đạo” nhưng không phải là kẻ “vô pháp”, ta có nguyên tắc của riêng mình.
- Ta tin chàng, nhưng ta cũng lo lắng lắm. Vì thế ta muốn chính thức làm vợ của chàng, thê tử của chàng, ta không muốn đợi nữa, chỉ có chân chính làm vợ của chàng thì ta mới có thể an tâm được.
Trần Hạo Minh nghe thế là biết nàng muốn cái gì rồi. Ôi, cũng chỉ trách mị lực của bổn hoàng tử quá lớn, Huyền Cầm không chịu nổi mà gục ngã mất rồi. Hắn cũng mỉm cười, hôn nàng một cái thật sâu, bàn tay thì lướt khắp người Huyền Cầm, cởi từng món từng món đồ trên người nàng làm hơi thở nàng ngày càng gấp gáp.
Khi Huyền Cầm đã hoàn toàn lõa thể thì hai mắt của Trần Hạo Minh sáng ngời lên. Thân thể nàng hắn cũng đã nhìn thấy một lần nhưng lúc đó nàng còn là một… “thi thể”, cho nên cũng không để ý gì nhiều. Nhưng bây giờ nàng đã hoàn toàn khỏe mạnh, sinh cơ bừng bừng, da thịt trắng hồng lên, mịn màng như tơ lụa. Khuôn mặt đỏ ửng kiều diễm hơi ánh lên từng tia xấu hổ nhưng cũng không trốn tránh ánh mắt hắn.
Nhìn chán chê từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên cho đến khi Huyền Cầm khẽ gắt thì Trần Hạo Minh mới tỉnh lại. Cười hè hè đưa tay chạm vào da thịt của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve như một nhà sưu tầm say mê một món đồ chí bảo.
Khi mà Trần Hạo Minh tiến vào cơ thể nàng, nước mắt chậm rãi chảy trên gương mặt Huyền Cầm. Có chút là vì đau, nhiều hơn là hạnh phúc, từ nay nàng đã chính thức làm vợ của hắn, sẽ được hắn ôn nhu chăm sóc giống như Tuyết Nhan, khoảng cách giữa nàng và hắn giờ đây đã gần như không còn tồn tại.
Qua hai độ mây mưa, lại kết hợp thêm song tu công pháp, hai người cũng dừng lại. Dù sao đây cũng là lần đầu của Huyền Cầm nên không thể quá đáng được. Thân thể của nàng là tiên thể nên đến sáng mai là bình phục, đến lúc đó thì tha hồ… khỏi phải cố kỵ nhiều. Trần Hạo Minh dâm đãng nghĩ.
Sáng hôm sau, khi Trần Hạo Minh tỉnh dậy thì Huyền Cầm vẫn đang nằm rúc trong lòng hắn ngủ ngon lành, gương mặt hồng hào ánh lên từng tia vui sướng.
Khẽ chuyển mình thì lại làm kinh động đến Huyền Cầm khiến nàng tỉnh dậy. Mơ