Lão tổ nghe xong thì trầm ngâm sau đó hai mắt sáng ngời như nghĩ ra cái gì đó, mở miệng tán thưởng:
- Cao, thật là cao. Người có thể nghĩ ra cách sử dụng kiếm thế này đúng là siêu cấp thiên tài. Xuất kỳ bất ý, thủ thế thì bất động như sơn mà xuất thủ thì nhanh như sấm sét, không hề cho địch thủ một cơ hội để mà bất ngờ.
Trần Hạo Minh nghe thế vô cùng tán thưởng. Vị lão tổ này ở phàm giới, không sử dụng đan dược, không người truyền đạo mà chỉ cảm ngộ về “nhân đạo” đã đạt đến tu vi kim tiên. Không thể phủ nhận hắn đúng là một võ giả tuyệt thế, một võ tiên có ngộ tính cực cao. Chỉ nghe một chút mà đã nắm được tinh hoa của thứ kiếm pháp Iaijutsu này rồi.
Nửa tháng sau, Trần Hạo Minh đã trở về Tiên Loan quốc, đi cùng hắn chính là hoàng đế của Võ Phong quốc cùng một đoàn tuỳ tùng khoảng ba trăm người.
Việc Võ Phong quốc gia nhập Đông Tiên giáo Trần Hạo Minh đã dùng ngọc giản truyền tin để báo về cho “phụ hoàng”, làm cho Trần Thiên Đức cùng sau vị hoàng đế khác đều ngạc nhiên vì từ trước tới nay Võ Phong quốc vẫn luôn từ chối gia nhập Đông Tiên liên minh của họ, nhưng lần này sao lại đồng ý.
Họ đâu có biết rằng trước đây Đông Tiên liên minh thân mình lo chưa xong thì còn cái quái gì tư cách chiêu nạp Võ Phong quốc, bây giờ Đông Tiên giáo có người chống lưng thì mới đảm bảo được cho Võ Phong quốc được.
Còn ba ngày nữa là đến ngày tiến hành đại điển, hôm nay, tám vị hoàng đế cùng Trần Hạo Minh đã giả trang thành “hồn tôn” cùng ngồi quanh một cái bàn rất lớn. Đó là do Trần Hạo Minh dặn bọn họ làm riêng ra để “ngồi họp”.
- Các vị, bây giờ mọi người đều đã đến đầy đủ, ta cho gọi mọi người tới đây cũng là vì việc Đông Tiên giáo chúng ta
sau này sẽ phát triển thế nào.
Trần Hạo Minh nhàn nhạt cất tiếng.
- Xin Trần tôn giả chỉ giáo. – Mọi người thừa biết hắn đã có chủ ý, chờ hắn đưa ra ý kiến xem sao đã rồi mới nói.
Trần Hạo Minh cũng gật đầu, nói ra ý kiến của mình.
- Mọi người cũng biết là liên minh với nhau lại thì vấn đề quan trọng nhất là lợi ích, lợi ích có bình đẳng thì mới có thể hòa hợp. Nhưng bây giờ nếu mỗi người lại có một quyết định của riêng mình, sau đó xảy ra chuyện lại tự mình gánh vác thì không còn gọi là một tập thể nữa. Chính vì vậy mà ta muốn thành lập một thứ gọi là “chính phủ”, sẽ do tám người đứng đầu, mọi chuyện trong giáo thì sẽ do tám người cùng quyết định. Nếu trong trường hợp không thống nhất được ý kiến thì tám người sẽ biểu quyết để quyết định, thiểu số phải phục tùng đa số. Hơn nữa để đảm bảo tính công bằng thì sự việc cần giải quyết xảy ra ở khu vực của người nào trước đây thì sự đồng ý của người đó sẽ bằng hai lần những người còn lại.
Còn ta, như ta đã nói là ta sẽ không quản nhiều chuyện của các ngươi mà sẽ chỉ đưa ra các ý kiến để các ngươi thảo luận và tự quyết định, thấy hợp lý thì làm theo, không thì thôi. Ta sẽ chỉ làm một cái trụ vững chắc chống đỡ cái giáo này, không cho các thế lực khác chèn ép mà thôi.
Sau khi nghe hắn nói, mọi người cũng hiểu được tám chín phần, trước đây ở trong Đông Tiên liên minh cũng là mọi người cùng nhau giải quyết vấn đề nên như bây giờ cũng không có gì khúc mắc nhiều.
Thấy mọi người đều đã hiểu, Trần Hạo Minh lại cất tiếng:
- Bây giờ thì “chính phủ” đã chính thức hình thành, vấn đề đầu tiên mà ta muốn đề cập đến là các đường lối trị quốc của chúng ta sau này. Từ trước tới nay, tiêu chí của hoàng thất tám nước vẫn luôn là đi vào lòng dân, đảm bảo cho họ cuộc sống ấm no. Nhưng các ngươi lại không quan tâm nhiều lắm đến vấn đề nhận thức của dân chúng, chính vì thế mà bọn họ mới dễ dàng hoàn toàn tin theo mấy thứ giáo lý kia để mà rởi bỏ các ngươi. Cũng may là đời sống của người dân tại tám nước các ngươi tốt hơn so với ở năm nước lớn đôi chút nên mới chưa tới mức sụp đổ.
- Trần tôn giả, như người nói là chúng ta phải tập trung nhiều hơn về việc giáo dục dân chúng sao? Chẳng phải là dân chúng càng ngu đần thì càng dễ cai trị sao? – Người thắc mắc là Trần Thiên Đức.
Trần Hạo Minh nghe thế thì hơi thất vọng, những người này thực ra vẫn chỉ là quan tâm tới tầng lớp quý tộc tu chân, không muốn theo đạo của các thánh nhân chứ chưa hề chân chính quan tâm tới