Sáng hôm sau, Trần Hạo Minh dậy từ sớm để chuẩn bị hội họp cùng với các vị chưởng giáo, nhằm chính thức quyết định hướng phát triển cho Đông Tiên quốc sau này.
Khẽ đẩy nhẹ hai thân hình trắng nõn bên cạnh mình ra, Trần Hạo Minh rời giường đắp chăn lại cho hai nàng rồi bắt đầu chỉnh trang đầu tóc, quần áo và cải trang thành “Trần tôn giả”.
Khoảng giữa giờ Thìn, Trần Hạo Minh khi bước vào trong thư phòng thì ở đó đã tụ tập đủ tám vị chưởng giáo và ba thủ hạ của hắn.
- Các vị, trước tiên ta xin cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ tất cả những chủ kiến và cách thức mà ta đưa ra.
Chiều hôm qua đã có người báo lại tình hình thương lượng của các vị chưởng giáo cho Trần Hạo Minh và kết quả làm hắn khá vui mừng, tất cả mọi người đều đồng ý.
- Bây giờ ta sẽ tuyên bố cụ thể về đường lối sau này của chúng ta, mọi người có thắc mắc gì thì đợi ta tuyên bố xong sẽ giải đáp lần lượt, được chứ? - Trần Hạo Minh vẫn không hề dùng tư thế người trên để nói chuyện mà lại giống như đang thương lượng vậy. Nhưng tất cả mọi người đều không cho là như thế, hắn nể mặt mọi người thì mọi người đều phải cho hắn mặt mũi chứ nếu không thì ai biết như thế nào?
- Được rồi! Trước hết là tiền đề để thực hiện tất cả những kế hoạch này là phải tạo được hy vọng cho dân chúng, trước hết ta đề nghị miễn thuế cho dân chúng ba năm. Từ trước tới nay muốn cải tổ một nhà nước hay bất cứ một tổ chức nào đều cần phải miễn thuế, đó là một điều không thể thiếu.
Tất cả mọi người cùng gật đầu, nghe hắn nói tiếp.
- Tình hình của các nước trên Tiên Linh đại lục bây giờ là không tồn tại chế độ nông nô nhưng hầu hết nông dân đều không có ruộng mà phải làm thuê trên ruộng của địa chủ, nhằm lấy phần lương thực theo quy định sinh sống. Ta biết ở phía Đông của Đông Tiên quốc có một vùng đất khá rộng, ở đó mưa khá nhiều nhưng đất đai lại khô cằn, lại không có ai dám đi khai hoang, ai có thể cho ta biết tại sao không? Còn ở những vùng còn lại cũng có một số vùng đất khá hoang vu nhưng chưa có người khai phá.Trước đây Trần Hạo Minh đã từng hứa với Hồng Quân Đạo Tổ là sẽ không tùy tiện ra tay, nhưng nếu có con chó nào muốn cắn hắn thì hắn cũng không ngại bẻ sạch răng của nó.
Người ta ra tay trước thì không thể nói hắn tùy tiện được a.
Nhưng vì tránh bị nghi ngờ nên Trần Hạo Minh cũng chỉ biểu lộ ra tu vi kim tiên thượng giai mà thôi. Nên nhớ tuy tu vi chênh lệch ra rất lớn nhưng hắn còn có vài kiện tiên thiên chí bảo, trên đời này cũng không mấy ai chịu nổi uy lực kinh khủng của thứ ấy.
Mà hắn cũng có vài thứ đồ chơi khá hay ho muốn đưa ra thử nghiệm bằng tên này, nếu dùng tốt thì sau này đưa cho mấy nàng Huyền Cầm làm vật phòng thân cũng không tệ chút nào.
Quân Tử tay cầm bổng phi thân đến, gõ xuống bằng tư thế giống như một người thầy gõ đầu đứa học sinh ngỗ nghịch vậy, nhưng Trần Hạo Minh nhìn ra nếu trúng phải đòn này thì một kim tiên chắc chắn sẽ đầu váng mắt hoa, thất khiếu chảy máu, không chết thì cũng thành tật.
Thấy thế hắn nhanh chóng né qua một bên, nhưng vì phải hạn chế tốc độ nên không tránh kịp mà vẫn bị gõ một cái vào vai phải, tuy chỉ hơi ê ẩm nhưng vẫn phải tỏ ra đau đớn, kêu gào thảm thiết.
Trần Hạo Minh bày ra một bộ mặt bi phẫn:
- Mẹ kiếp, Quân Tử gì chứ, loại như ngươi chỉ biết bắt nạt kẻ có tu vi kém như ta, có giỏi thì đi tìm Trần tôn giả mà đánh.
- Trần tôn giả? Ta cũng không phải sợ hắn, người như hắn thì sư phụ ta trước sau cũng giáo hóa được. Bây giờ ta chỉ muốn giáo hóa ngươi, nếu ngươi chịu bỏ tà giáo, bái ta làm chủ thì ta tha mạng cho.
Trần Hạo Minh nghe thế thì cười thầm, thằng ngu này đến lúc này còn không quên đào góc tường, tưởng ta không làm gì được hắn với tu vi này chắc? Nghĩ thế hắn nói:
- Này, chúng ta đánh cuộc nhé.
- Đánh cuộc?
- Phải, ta đếm đến ba thì ra tay, ta tin chắc ngươi chắc chắn sẽ trúng đòn. Nếu ngươi trúng đòn thì phải gọi ta một tiếng ông nội,