Buổi chiều, khi mà ánh hoàng hôn nhàn nhạt đang buông xuống, cũng là lúc mà khung cảnh cô tịch nhất trong ngày.
Như thường lệ, vào thời gian này nghĩa tử của thành chủ là Lưu Chính thiếu gia lại ngồi ngẩn người trong sân để nhìn ngắm bầu trời. Khuôn mặt thất thần như mất hồn mất vía.
Hắn cũng đã ngồi như thế này được bảy năm nay rồi, cũng không ai biết hắn tại sao lại như thế mà hắn như thế chính xác từ lúc nào. Những hạ nhân cũng chỉ biết là từ nhỏ thì Lưu Chính thiếu gia cũng có mấy lần thế này nhưng từ bảy năm trước thì ngày nào cũng vậy.
Nhưng hôm nay, Lưu Chính không ngồi một mình, ngồi cùng với hắn trước cái bàn đá là một người thanh niên rất anh tuấn, khí tức quý phái, cao ngạo và một thần thái tuyệt đại cao nhân phát ra từ người hắn làm cho Lưu Chính vốn đang thẫn thờ cũng phải đưa mắt lại nhìn.
- Ngươi muốn giết ta? Hay muốn hỏi ta về cái thứ đó? - Lưu Chính lạnh nhạt cất tiếng, Trần Hạo Minh lại không hiểu hắn muốn nói gì.
Cũng không trách Trần Hạo Minh không hiểu, thực sự thì Lưu Chính không chỉ lần một lần hai bị ám sát hay là bị tra hỏi, thêm một Trần Hạo Minh cũng không làm hắn ngạc nhiên gì.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt, nghi hoặc của Trần Hạo Minh, Lưu Chính cũng hơi nghi ngờ về thân phận của hắn:
- Ngươi đừng giả bộ, có gì thì nói đi! - Lưu Chính cũng không nóng vội vì những lần trước, thành chủ đại nhân luôn cử người đến giải quyết giúp hắn mà thôi.
- Ta thực sự không hiểu ngươi nói gì, cũng không biết thứ đó là cái gì. Nhưng đúng là hôm nay ta tới đây để hỏi ngươi một chuyện. - Trần Hạo Minh nói.
- Nói!
- Ta hỏi, rốt cuộc ngươi có muốn làm cho dân chúng Hạn thành này thoát khổ hay không?
Lưu Chính nghe tới đó thì sửng sốt, thật sự không phải đến hỏi về cái thứ kia sao? Hắn nghi hoặc hỏi lại nhưng vẫn nhận được một câu hỏi không hề thay đổi từ miệng của Trần Hạo Minh.
- Thực sự là ta rất muốn! Nhưng có thể làm được gì đây? Ta cũng không có đủ lực để mà làm được điều đó.
- Nếu cho ngươi làm thành chủ thì ngươi có làm được không?
Lưu Chính chấn động trong lòng, thành chủ ở đây không phải là ai làm cũng được, dù cho nó là một ngôi thành rách nát đến mấy đi nữa.
- Ta làm, vậy nghĩa phụ của ta thì sao?
Trần Hạo Minh lắc lắc đầu:
- Hắn chỉ là một tên sâu mọt rác rưởi, cả nhà hắn cũng là như vậy, mà rác thì cần được phế bỏ, tiêu hủy chứ không phải là đem trưng bày hắn lên bàn như thế.
Ặc, thời đại này cũng chưa có cái tư tưởng tái chế rác thải nên lời của Trần Hạo Minh đúng là rất chính xác a.
- Ngươi nói với ta những điều này làm gì? Không thấy rằng ta cũng là nghĩa tử của thành chủ sao? - Lưu Chính càng ngày càng nghi hoặc.
- Ngươi là con nuôi của hắn nên cho ngươi làm là cực kỳ thích hợp. Trước sau gì thì bên trên cũng phái người xuống xử lý thành chủ, nhưng nếu cho ngươi làm thành chủ mới thì bên trên sẽ có cái tiếng nhân từ, cho các người thêm một cơ hội. Ta bây giờ cũng chỉ muốn hỏi nếu mà thành chủ chết đi thì ngươi sẽ làm một thành chủ tốt hay là làm một đứa con tốt đi báo thù cho hắn mà thôi.
Lưu Chính nghe thấy thế thì đã hiểu phần nào, hắn cũng không nghĩ tới việc Trần Hạo Minh là do thành chủ phái đến thử hắn vì hắn biết thân phận của thành chủ còn chưa mời được một người có bản lĩnh xuất hiện từ trong hư không thế này. Vì thế hắn cũng mở miệng nói:
- Báo thù? Hừ, ta còn muốn giết hắn để báo thù cho cả nhà ta. Năm xưa cả nhà ta bị người ta vây giết chỉ vì một tấm bản đồ thì không thấy hắn đâu, tới lúc biết tin cả nhà ta chỉ còn một mình ta sống sót thì “hảo hữu” như hắn mới chạy đến nhận ta làm con nuôi, ta thừa biết mục đích của hắn cũng chỉ là tấm bản đồ ấy mà thôi.
Trần Hạo Minh nghe thế thì đã hiểu hóa ra tên này chẳng có tình cảm gì với thành chủ mà còn có thù hận. Thù hận hắn vì tham tấm bản đồ mà cũng bỏ mặc gia đình bằng hữu, sau đó lại còn lên kế hoạch chiếm đoạt. Hắn nuôi Lưu Chính bao năm cũng chỉ vì một tấm bản đồ,