Trần Hạo Minh vừa đi dạo vừa nói chuyện với hai nàng, đến khi tới trước cửa của một thương khố thì dừng lại.
Hắn dừng lại ở thương khố rất đơn giản là muốn đổi một ít vàng, chế ra mấy món trang sức cho Huyền Cầm và Tuyết Nhan, coi như là một món quà kỷ niệm, kể ra thì từ trước tới nay hắn vẫn chưa tặng cho hai nàng thứ gì lấp lánh cả, thực sự thì hắn cũng đưa cho mỗi nàng một cái áo yếm là hộ thân pháp bảo, cũng không phải là để làm đẹp.
Trần Hạo Minh thực ra cũng không cần đi đổi vàng vì hắn có thể dùng chút pháp thuật lấy vàng trực tiếp của chủ nhân nhưng người như hắn mà cần ăn cắp vặt sao.
Ngay khi Trần Hạo Minh đi vào trong tiệm vàng thì đã hơi nhíu mày vì hắn cảm nhận được một ánh mắt sắc dục đang nhìn chằm chằm chằm vào ba cô gái phía sau hắn.
Ngẩng đầu lên thì đã thấy một khuôn mặt khá anh tuấn nhưng lại mang vẻ tái nhợt bệnh tật, đúng là tên công tử của thành chủ, là tên con ruột, không phải là Lưu Chính.
Trần Hạo Minh cực kỳ chán ghét hắn, nhưng suy nghĩ một lúc lại đảo đảo tròng mắt, tên này chưa dây vào hắn nhưng sớm muộn với cái sự hoang dâm vô độ của mình thì tên này cũng sẽ đến tìm phiền phức, đến lúc đó đập cho tên này một trận rồi làm lớn chuyện lên, vừa có cớ cho người ở kinh đô đến điều tra dập sạch cả nhà hắn.
Nghĩ đến đó Trần Hạo Minh thầm cười lạnh, thằng ôn này đúng là thứ phế vật của xã hội, cho nó chịu ít đau khổ trước khi chết cũng được.
Trần Hạo Minh rất tự nhiên đem một tập ngân phiếu ra đổi mười lượng vàng, sau đó tung tăng dắt tay hai lão bà đi ra ngoài cửa. Quả nhiên là có người bám theo hắn. không phải tên kia thì là ai?
Đi đến một góc đường có vẻ hơi vắng người, Chợt từ phía trước và phía sau bốn người Trần Hạo Minh xuất hiện vài bóng người cao lớn chặn sạch mọi lối đi của bọn họ, một giọng nói âm trầm cất lên:
- Giao ba nữ nhân kia cho bọn ta, ngươi có thể cút.
Trần Hạo Minh thầm ngạc nhiên, tên này vô pháp vô thiên cũng không đến mức này chứ? Nhìn thấy hắn cũng rất ra dáng là kẻ có tiền có quyền nha, thế mà tên công tử này không thèm cố kỵ gì hết mà nhảy ra đòi cả ba nữ nhân. Hắn cũng không nghĩ những tiên tử tuyệt sắc thế này lại chịu đi theo một kẻ tầm thường hay sao? Không nghĩ thằng này nó đầu đất hay là quá tự tin vào thực lực của phủ thành chủ nữa.
Trần Hạo Minh bày ra một vẻ mặt ngơ ngác:
- Các người là ai? Muốn làm gì hả? - Câu sau giống như hét lên, dáng vẻ Trần Hạo Minh giống hệt mấy thằng công tử nghé con không sợ cọp.
Từ đằng sau đám người đi ra một tên công tử anh tuấn không kém gì Trần Hạo Minh, khuôn mặt tái nhợt đang nở nụ cười dâm đãng, nhưng lại cất một giọng nói rất nhã nhặn:
- Vị huynh đài này, ta cũng chỉ là thấy mấy vị tiểu thư đây thật là xinh đẹp vô cùng nên muốn mời họ về phủ thành chủ làm khách, muốn làm quen thôi, cũng không có ý gì hết. Nếu huynh đài muốn cũng có thể đi theo, ta dù bất tài nhưng vẫn là con trai của thành chủ, làm chủ mấy chuyện nhỏ thì vẫn được.
Câu này rõ ràng là có ý uy hiếp vì tên công tử kia đã nhấn mạnh ba chữ “phủ thành chủ”, hắn không tin rằng tên kia dám theo hắn về phủ, như thế thì khác gì đi vào hang hùm đâu. Chỉ còn cách ngoan ngoãn mà cúp đuôi làm người mà thôi.
Trần Hạo Minh lại tỏ ra vẻ mờ mịt:
- Phủ thành chủ? Ta có quen phủ thành chủ đâu mà các người tới mời ta tới làm khách? Ặc, các người muốn làm quen với bản công tử thì chỉ cần đưa ra chút thành ý, không cần nhiều, khoảng năm mười vạn lượng bạc là được, không cần phải mời khách đâu.
Lời này nói ra đúng là châm chọc trần trụi, coi phủ thành chủ không bằng được hắn. Trên thực tế điều này là đương nhiên nhưng đối với một tên ăn chơi trác táng như thành chủ công tử thì không khác gì khiêu khích quyền uy của hắn, hắn cũng không thèm giả ngu với tên này nữa, khuôn mặt tỏ ra dữ tợn ra lệnh:
- Lên, đánh tên kia tàn phế rồi vứt ra ngoài thành, ba nữ nhân kia thì đem về cho bản công tử. Ta không tin bọn chúng làm gì được ta.
Trần Hạo Minh thầm cười lạnh, đến rồi, thằng phế vật đúng là phế vật, mọi biểu hiện trên người của Trần Hạo Minh đều biểu hiện hắn là một cậu ấm của đại gia tộc nào đó, thế mà tên này lại coi như không biết, luôn tưởng mình là nhất mà trực tiếp ra tay. Loại người này sớm muộn cũng sẽ chết chắc, hắn không phế thì người khác cũng phế.
Mấy tên đại hán cao lớn hộ vệ của hắn đều là võ giả có tu vi võ đồ, có một tên võ sĩ, ở một cái nơi đói khổ rách nát thế này thì lực lượng này có thể gọi là khá kinh khủng rồi.
Trần Hạo Minh muốn chờ bọn hắn lại gần rồi mới