Trần Hạo Minh lúc này cũng giận dữ trong lòng, xưa nay hắn thà không bằng được cầm thú chứ cũng không muốn làm cầm thú như mấy tên khốn nạn này. Vì thế hắn luôn tự đưa ra cái lý do huyễn hoặc cho hành vi xen vào chuyện thiên hạ là “chúng bay muốn làm cầm thú thì chẳng phải là đứng trên đầu ta sao?”
Nhưng thực sự là hắn căm ghét mấy chuyện này, hắn làm việc luôn tránh để làm tổn thương người khác, vì như vậy thì linh hồn hắn sẽ bị dằn vặt, sẽ ô uế. Dù bây giờ hắn không sợ điều đó nữa nhưng nó cũng đã thành một thói quen mất rồi, vì vậy chứng kiến những chuyện bẩn thỉu thế này hắn thực sự là không nhịn được.
Thủy Linh Vũ bên cạnh thì đã không nhịn được nữa mà chửi rủa:
- Đồ súc sinh, khốn nạn, hạng như bọn chúng chết cả trăm lần cũng không đền hết tội…
- Nàng chửi nhiều làm gì? Xuống giết sạch bọn chúng, ta sẽ làm phép siêu độ cho mấy người chết oan rồi làm một cái kết giới nhỏ, làm cho những hồn phách trong khu vực này tiêu tán ngay lập tức, để cho lũ này không được siêu sinh.
Thủy Linh Vũ nghe xong cũng gật đầu, hạ thân xuống mặt đất trước mặt gần một vạn tên cướp. Hình bóng khinh linh giống như cửu thiên tiên nữ làm tất cả những kẻ có mặt ở đó đều ngẩn ngơ ngắm nhìn, quên cả ăn uống, quên cả vẻ mặt đằng đằng lệ khí kia của nàng.
Thủy Linh Vũ cũng không nói nhiều mà ngay lập tức ra tay. Ba thanh phi kiếm đồng thời xuất hiện phiêu phù quanh thân nàng. Ba thanh kiếm có một thanh màu trắng, tỏa ra hàn khí bức nhân, kẻ nào trúng chiêu khí huyết sẽ đóng băng lại mà chết. Một thanh có màu lam, tỏa ra khí tức thanh lương, dễ chịu nhưng nếu ai nếm thử uy lực của nó thì sẽ biết cảm giác mất hết nước trong người như thế nào. Thanh cuối cùng gần như vô hình, chỉ thấy lờ mờ trong không khí đang dao động hiện ra hình dạng của nó, là một thanh kiếm trong suốt tỏa ra nhiệt khí mạnh tới mức có thể làm bốc hơi cả một người.
Ba phi kiếm thuật mà năm xưa Thủy Linh Vũ tự nghĩ ra, nàng thân là Thủy Kỳ Lân, là tiên tử của thủy hệ nên thần thông của nàng đều liên quan đến nước. Ba thanh kiếm lần lượt là Băng Ngưng, Thu Thủy và Nhiệt Lưu, cũng tương ứng với ba trạng thái của nước là băng, thủy và khí.
Ba thanh kiếm theo thần ý của Thủy Linh Vũ điều khiển bay qua bay lại nhanh như cắt, cứ mỗi nơi nào có kiếm đi qua đều để lại hàng chục hàng trăm cái xác. Khu vực trăm trượng xung quanh nàng bây giờ đã trở thành một trường luyện ngục đích thực.
Thủy Linh Vũ cũng không thèm quan tâm đây chỉ là nhưng phàm nhân không có lực phản kháng, nàng chỉ biết cái lũ rác rưởi này đối xử với những người vô tội yếu ớt còn tàn nhẫn hơn nàng bây giờ nhiều, vì thế cũng không cần phải thương hại gì chúng cả.
Trường nào loạn nơi đây cũng đã đánh động đến một số cao thủ ở trong Tặc Vương, đã có hai tên cảnh giới tông sư phi thân ra, bọn chúng to tiếng quát:
- Người nơi đâu dám tới Tặc Vương làm loạn? Ngươi chán sống rồi sao?
Nhưng trả lời bọn chúng chỉ là hai luồng chỉ khí nhỏ bằng cây đũa. Luồng chỉ khí phát ra từ đầu ngón tay của Thủy Linh Vũ không hề phô trương mà chỉ rất nhẹ nhàng, tĩnh lặng xuyên qua trán hai tên cao thủ kia, biến bọn chúng thành hai cái xác vô hồn mà thôi.
Hai cao thủ kia ngã xuống trong ánh mắt ngỡ ngàng của hàng ngàn tặc khấu nơi đây. Bình thường, ngoài thủ lĩnh ra thì các vị sứ giả đều là những người có đẳng cấp ngang với thần tiên trong mắt mọi người. Mà thần tiên, trong mắt bọn chúng chính là bất tử, nhưng bây giờ thì họ lại ngã xuống ngay trước mặt chúng mà không có một lời trăn trối nào.
Phũ phàng.
Bọn cướp khi đã xác thực rằng hai vị sứ giả đã thực sự ngã xuống thì càng hoảng loạn, chạy tán loạn khắp nơi mong tìm chỗ trốn nhưng mà trốn đâu cho thoát, khi mà một tiên tử đã động sát khí thực thụ thì một phàm nhân tìm đâu ra được chỗ trốn chứ.
Từng cái xác vẫn ngã xuống, cái thì lạnh ngắt, cái thì khô quắt lại, có cái xác còn chưa kịp đổ xuống thì đã bốc thành hơi. Nhưng đặc điểm chung là không hề có một giọt máu nào chảy ra.
Nước trong cơ thể đều bị ba thanh kiếm tác động, không hề có một giọt máu nào chảy ra ngoài được. Một nơi chất đầy xác chết như một bãi chiến trường nhưng lại không hề có màu đỏ tươi, không có mùi tanh của máu, thật là một khung cảnh quỷ dị khôn cùng. Oán khí đã bắt đầu lượn lờ bay ra làm bầu không khí trở nên âm trầm nhưng lại nhanh chóng bị một lực lượng khác chấn cho tiêu tán, không còn tung tích.
Tên thủ lĩnh của Tặc Vương cuối cùng cũng đã bị đánh động, hắn chờ hai tên thủ hạ mà mãi không thấy quay trở về, tiếng gào thét thì vẫn vang văng vẳng đầy vẻ thê lương không hề chấm dứt, hắn cũng không thể chờ được nữa.
Chạy đến nơi tiếng kêu phát ra nhiều nhất, khung cảnh cả vài ngàn cái xác chất đống đập vào mắt làm con ngươi hắn co rút lại.
Hắn là cao thủ cảnh giới tôn sư, xét về khả năng thì hắn có thể đối đầu với một tu chân giả hóa thần kỳ, nhưng mà hắn cũng không thể làm được ra tràng cảnh này trong một thời gian ngắn như thế.
Võ giả, họ luôn giỏi nhất là cận chiến nên họ không thể có sức mạnh diệt sát hàng nghìn người một lúc như tu chân giả vốn có khả năng thi triển pháp thuật.
Để làm được tràng cảnh này thì chắc chắn là một tu chân giả lợi hại, hoặc giả là một tiên nhân chân chính.
Nghĩ đến đó, thân hình lực lưỡng của hắn hơi run lên, nhưng hắn không thể bỏ đi được, cái đoàn cướp này là tâm huyết của hắn, hắn đã bỏ ra gần hai mươi năm để gây dựng nên nó. Hắn chờ cái ngày mà hắn đạt được cảnh giới nhân tiên thì sẽ đi báo thù, lực lượng này lúc đó sẽ giúp hắn rất nhiều, nhưng bây giờ thì sao? Chỉ còn lại một đống xác chất chồng như núi.
Tức giận, hắn dồn chân khí vào đan điền quát lớn:
- Yêu nhân nơi đâu dám tới nơi đây làm loạn, lạm sát người khác?
Hắn cũng đã nhìn thấy hình bóng của Thủy Linh Vũ, hình bóng khinh linh phiêu dật ấy nếu bình thường thì hắn đã nổi dâm ý trùng trùng rồi, nhưng bây giờ thì hắn không thể nào mà nổi