Lúc Trần Hạo Minh trở lại thì mấy người kia đều đã thức giấc, Tuyết Nhan đang dạy cho hai đứa bé Tiểu Khải và Tiểu Hoàn phép tu chân cơ bản, đó cũng là chuyện Trần Hạo Minh dặn nàng làm. Còn Khổ Trường thì do tuổi quá lớn nên phải dùng mấy thứ đan dược nhẹ để cải tạo thân thể dần dần, tư chất của hắn cũng không tốt nên không mong đạt được tu vi cao thâm gì, Trần Hạo Minh cũng chỉ hi vọng hắn sống lâu đến đâu tốt đến đó mà thôi.
- Không phải là có tới bốn đoàn cướp sao? Chàng giải quyết nhanh vậy à? Thủy tỷ tỷ đâu? - Người lên tiếng là Nhạc Huyền Cầm, trước khi đi hắn cũng đã nói để Thủy Linh Vũ ra tay nên ít nhất cũng phải hơn hai ngày, có khi ba bốn ngày mới xong, sao mới được một ngày đã về rồi.
- À, có việc đột xuất một chút nên quay lại, ta sẽ đi tiếp bây giờ. Ta quay lại là để giao cho hai nàng trông nom hộ cho ta bốn đứa nhỏ này. - Đẩy bốn đứa bé lên phía trước và giao cho Huyền Cầm, Trần Hạo Minh lại lôi ra một tờ giấy nói tiếp.
- Trong này là cách đả tọa và thổ nạp ta truyền riêng cho bốn đứa nó, các nàng hay dạy dỗ chúng trong lúc chúng ta đi vắng, những việc xảy ra các nàng cũng có thể hỏi chúng. Vậy nhé, ta đi đây.
Trần Hạo Minh cũng vừa cảm nhận được ngọc giản truyền tin kia đã bị bóp nát, vị trí của Hôi Thử đã được tên thủ lĩnh gầy gò khai báo đại khái từ trước nên Thủy Linh Vũ tìm ra không khó khăn gì.
Hắn vừa mới đi được vài giây thì Tuyết Nhan đã thấy hắn xuất hiện trở lại, đang định hỏi xem có chuyện gì thì đã thấy hắn ôm chầm lấy Huyền Cầm tỷ tỷ hôn mạnh một cái, sau đó buông ra tiến vế phía nàng hôn thêm một cái nữa rồi cười hì hì:
- Một ngày không gặp mà ta đã nhớ hai nàng rồi! Lần này còn đi lâu hơn, các nàng phải nhớ ta đó nhé.
Nói xong lại biến mất như chưa từng xuất hiện vậy.
Hai cô nàng liếc nhìn nhau, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lên, trước mặt bao nhiêu người, lại toàn là trẻ nhỏ thế này mà bị chiếm tiện nghi, thật mất thể diện, khi thấy khuôn mặt đểu giả mờ ám của tên tiểu lưu manh Khổ Trường đang lây lan ra hai đứa Tiểu Khải và Tiểu Hoàn thì hai nàng càng mong có cái lỗ mà chui xuống.
…..
Rời đi chưa bao lâu, Trần Hạo Minh đã xuất hiện bên cạnh Thủy Linh Vũ. Không phải mang theo người nào thì dù không có thuấn di tốc độ của hắn cũng nhanh gần bằng ánh sáng, di chuyển vài trăm dặm cũng không khó khăn gì.
- Tình hình lực lượng của bọn chúng thế nào?
Trần Hạo Minh làm việc luôn cẩn thận, không giống như mấy thánh nhân coi người khác là con kiến mà dửng dưng. Thực lực của mấy tên cướp này trước nay đều bí ẩn, người khác không biết thực lực chân chính của Hôi Thử ra sao chứng tỏ bọn chúng cũng có chút thủ đoạn. Kể cả khi giết bọn chúng không khó nhưng việc để lọt lưới vài con cá thì rất dễ mắc phải. Không thể không tính toán trước khi ra tay nếu muốn diệt sạch bọn chúng.
- Bên trong tồn tại khí tức làm cho ta cảm thấy rất khó chịu. Theo ta cảm nhận được thì đó là chướng khí, thứ khí tức này chính là do tu luyện theo công pháp tà ác của tà phái tu ma giới tạo ra. Thứ khí tức tràn ngập mùi máu và oán khí này làm ta thấy kinh tởm.
- Tu ma giới? - Trần Hạo Minh lại ngạc nhiên một lần nữa, cái thế giới này cũng quá là rộng rồi, kiếp trước của hắn còn chưa nghe tới tu ma giới nữa cơ, à không, hắn có đọc trong mấy tiểu thuyết tiên hiệp thì có nhưng trong thực tế thì lại không có, thực sự trong thế giới này lại tồn tại sao.
- Đúng! Là tu ma giới, bọn này trước đây hầu hết là tu chân giả và cả tiên nhân của các giáo, nhưng lại vì sức mạnh tối thượng mất đi bản tâm, có kẻ thì tính tình trở nên tà ác, có kẻ thì điên loạn. Bọn chúng vì muốn đạt được sức mạnh nhanh chóng nên lựa chọn việc hấp phệ sức mạnh của người khác. Đơn giản thì tu chân giả và chúng tiên coi như là các loài thực vật, từ trời đất tạo ra được lực lượng của riêng mình còn tu ma giả và chúng ma thì là động vật, không tự tạo ra được mà đi hấp thụ những thứ có sẵn. đơn giản như vậy thôi.
- Nhưng mà những kẻ này dù trốn đi được nhưng vẫn phải trốn chui trốn nhủi, ló đầu ra chắc chắn là sẽ bị các thánh nhân truy sát ngay. Không hiểu tại sao bọn chúng lại xuất hiện ở đây nữa. Mà tại sao sức mạnh của ngươi thì lớn mà hiểu biết thì ít như vậy chứ, cả việc con rồng hôm qua chưa thể hóa hình đơn giản thế cũng không biết, đến việc tu ma giới cũng mù tịt.
Trần Hạo Minh gật đầu, không để ý đến câu châm chọc phía sau mà đồng ý với quan điểm và tiên và ma trong lời của Thủy Linh Vũ. Những thứ tồn tại trong thế giới này vẫn chỉ kết lại hai chữ “sinh vật”, đã là sinh vật thì sẽ có trường hợp tự phấn đấu và có kẻ không phấn đấu được thì lựa chọn đi cướp thành quả, so sánh của nàng về thực vật và động vật là vô cùng chính xác.
Chỉ có một điều hơi khác là thứ “thực vật” ở trong thế giới này cũng đều là cây ăn thịt chứ không phải là cỏ rác, tu ma giới cũng bị “chính đạo” chèn ép mạnh mẽ tới trốn chui trốn nhủi đó thôi.
- Nàng nói thế có lẽ cũng không đúng lắm đâu, nàng khó chịu là vì khí tức xung khắc, đơn giản là chướng khí thì làm nàng khó chịu mà thôi. Còn nói tu ma giới tàn ác thì ta cũng chưa chắc cái gọi là “chính đạo” hơn bọn họ được bao nhiêu. Nên nhớ tu chân giới xảy ra việc giết người đoạt bảo không phải là ít, mà bọn ngụy quân tử còn dám mở mồm nói là “hoài bích có tội”. Những kẻ gọi là “ma” chỉ khác “tiên” ở chỗ bọn chúng “ăn” người còn những người kia không ăn thì phá, cũng chẳng hơn là bao nhiêu. Hắc hắc, ta tán dương cái tinh thần sử dụng mọi thứ có thể của bọn chúng, như bọn người chính đạo kia thì quá lãng phí.
- Ngươi! Sao ngươi có thể nói như thế, ngươi có biết là hấp phệ người khác xong rất dễ mất không chế, không tự chủ được bản thân mà lúc nào cũng muốn đi hấp phệ tiếp không. Bọn người chính đạo kia chẳng tốt đẹp gì nhưng mà bọn chúng còn có thể khống chế bản thân, người không ảnh hưởng gì thì không giết. Còn tu ma