Editor: Hương Cỏ
Thật vất vả dỗ Ngọc Trân ngủ, Tô quý phi mệt mỏi còn thấy hơi đau lưng. Con bé rất lanh lợi, lúc nào cũng nghịch ngợm hiếu động không ngừng.
"Bé con thích được thân cận với Hoàng thượng, bình thường chưa từng ngủ trễ như vậy, hôm nay thấy Hoàng thượng ở đây thì chỉ muốn chơi mãi." Quý phi ngồi trước gương đồng tháo búi tóc, khóe mắt liếc Hoàng thượng ngồi ở trên giường lớn cười nói.
Tiêu Kỳ nghe vậy cũng không nhìn quý phi, chỉ nói: "Con gái của trẫm thì đương nhiên phải thân cận với trẫm chứ."
"Lại còn tính cách nóng nảy bá đạo nữa, thần thiếp chăm sóc bé con mỗi ngày tốn không biết bao nhiêu tâm sức. Hoàng thượng cũng không nên quá cưng chiều con bé, đỡ phải sinh thói quen kiêu căng." Quý phi thật sự cũng lo lắng, tính tình Ngọc Trân cũng không biết giống ai, rất nóng tính, hơi không vừa ý liền khóc lớn tiếng, khóc đến nỗi người nghe cũng đau lòng.
"Công chúa của trẫm kiêu căng một chút cũng không sao, chẳng lẽ còn có ai dám để con bé tức giận được à?" Tiêu Kỳ trả lời một câu, ngẩng đầu nhìn Quý phi, liền thấy nàng ta cười vui vẻ thỏa mãn dưới ánh đèn, nhất thời nét cười trên mặt hắn nhạt vài phân.
"Hoàng thượng nói thế cũng không được, chờ đến khi Ngọc Trân hiểu chuyện chỉ sợ càng không quản được." Trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Quý phi nồng đậm vui vẻ, có đứa bé đề tài nói chuyện giữa hai người cũng càng nhiều hơn, không giống như trước kia mình phải vắt óc nghĩ xem sẽ nói chuyện gì.
Tiêu Kỳ nửa dựa vào ở trên gối, khẽ dựa đi lên, đã cảm thấy này gối mềm hơi nhỏ, có lẽ là bên trong nhồi bông cũng không đầy nên dựa vào không cảm thấy thoải mái. Nghĩ tới đây không khỏi nhớ tới gối mềm bên Di Cùng hiên, vừa to vừa mềm, dựa vào thì cả người như bị lún trong đó, cực kỳ dễ chịu.
Trong phòng này mùi thơm cũng quá nồng. Bản thân Tiêu Kỳ rất không thích mấy loại hương nồng nặc này. Chỗ Tự Cẩm lại càng ưa thích hương thơm tự nhiên, rất ít khi đốt hương đậm như vậy. Hắn ngồi một lúc thì cảm thấy trong cổ họng không thoải mái bèn nâng chung trà lên uống một ngụm. Trà vừa vào miệng, vẫn là hương vị trà hắn thích. Nhưng không hiểu sao lại vẫn có cảm giác không thoải mái?
Ngọc Trân công chúa bị bà vú ôm đi, một phòng rộng lớn ngoại trừ Tiêu Kỳ và Quý phi cũng chỉ còn lại một cung nhân đứng im trong góc cung. Ngọn nến to chiếu sáng toàn bộ phòng, trừ tiếng động do Quý phi tháo đồ trang sức đeo tay đặt lên bàn phát ra cũng không nghe được bất kỳ thanh âm nào khác.
Yên tĩnh như thế, không hiểu sao lại mang theo sự lạnh nhạt xa cách.
Trán Quý phi nhẹ chau lại, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, chỉ thấy hắn vốn đang dựa vào gối mềm lại ngồi thẳng dậy. Lúc ấy vẻ mặt tuấn tú dưới ánh đèn càng thêm hấp dẫn. Đôi mày rậm hơi hơi nhíu, ngay sau đó đôi mắt đen bỗng tràn đầy sự lạnh lùng. Lúc ấy Quý phi cảm thấy khó thở, nóng nảy, đang yên lành sao lại nhíu mày chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Quý phi cũng không nhớ tới tối nay có làm gì sai lầm, thật sự là nghĩ không ra vì sao hắn lại mất hứng. Đã hơn một năm nay, tính tình Hoàng thượng càng ngày càng khó đoán. Trước kia khi Hoàng thượng mới lên ngôi cửu ngũ còn cố kỵ quần thần, đối với nàng ta và Hoàng hậu cũng cực kỳ để tâm. Nhưng kể từ sau khi Hoàng hậu nâng đỡ Hi Uyển Nghi kia thì cha con bọn họ có nhiều hành động, ba phen bốn bận đảo loạn thế cục trong triều. Mấy kế hoạch của phụ thân nàng ta an bài đều thất bại. Không biết là vô tình gặp may hay là cố ý an bài, mà Hoàng thượng, giữa những thay đổi phía dưới, mượn thời cơ lại thu hồi rất nhiều quyền lợi.
Lần trước lúc mẫu thân đến còn nói, giờ trên triều đình quyền uy của Hoàng thượng càng ngày càng cao, phụ thân nàng ta có dâng tấu chương cũng không giống như trước kia, thích gì làm nấy.
Nhớ tới mấy chuyện này, lại nhìn vẻ mặt của hoàng đế, trong lòng Quý phi cũng hơi thấp thỏm bất an. Mẫu thân liên tục thúc giục nàng ta phải sinh
thêm con, tốt nhất là sinh hoàng tử. Nhưng kể từ sau khi sinh Ngọc Trân, nàng ta liên tiếp gặp chuyện không may. Hoàng thượng cũng không ngủ lại chỗ nàng ta. Nhưng chuyện như vậy sao nàng ta có thể nói với mẫu thân? Nàng ta cũng phải giữ thể diện, nếu trong nhà biết rõ mấy chuyện này, không biết năm tới tuyển tú lại đưa thêm muội muội nào đó vào cung làm bạn với mình, còn không đủ làm nàng ta bực bội sao.
Nàng ta biết rõ Vệ quốc công phủ có dự định này, cũng không hiểu vì sao hoàng hậu lại nhịn được mà đồng ý.
Quý phi càng nghĩ trong lòng càng loạn, thấy mặt mày Tiêu Kỳ nhăn lại, trong lòng cũng thấp thỏm bất an. Mái tóc đen đã tháo xuống, nàng ta tự mình chải, búi gọn thành một búi. Nàng ta còn nhớ Hoàng thượng thích dáng vẻ gọn gàng, nếu để tóc buông thì rất thiếu lễ nghi.
Buộc tóc gọn lại, Quý phi hít sâu một hơi, trên mặt lại tỏ ra vui vẻ tươi cười đứng dậy nhấc chân đi qua, nhìn Tiêu Kỳ nói: "Hoàng thượng, trời cũng không còn sớm, ngày mai người còn phải lâm triều, sớm nghỉ ngơi đi."
Tiêu Kỳ đang xuất thần giật mình nghe tiếng Quý phi nói, liền ngẩng đầu lên nhìn nàng ta một cái. Hắn thấy nàng mặc một bộ quần áo trong màu tím, tóc đen buộc sau gáy, rất gọn gàng không có lọn nào để lộn xộn, dưới ánh đèn mái tóc bóng loáng rực rỡ, còn tỏa ra hương thơm hoa quế nhàn nhạt. Buổi tối khuya còn dùng dầu hoa quế chải tóc, nhìn bóng loáng đến ngán ngẩm, không khỏi lại nghĩ tới mái tóc để tùy ý tán loạn của Tự Cẩm.
Quý phi khéo léo, tinh xảo, càng thêm trái ngược với Tự Cẩm tùy ý, lười biếng, thiếu quy củ.
Một người, cho dù là ban đêm ngủ chung cũng làm mình quy củ, không mắc chút sai lầm, tươi cười khéo léo, trang điểm chỉn chu. Còn có kiểu tóc nề nếp không thể bắt bẻ, mọi thứ đều quá hoàn mỹ, tuy bớt đi sinh khí nhưng thêm mấy phần trang trọng. Đây mới là dáng vẻ phi tần phải có. Tự Cẩm kia có chỗ nào giống tần phi, ở trước mặt hắn luôn tùy ý, lười nhác, chỉ biết chơi trò tiểu lưu manh.
Tiêu Kỳ càng nghĩ hứng thú càng suy yếu, nhưng cũng đứng dậy theo lời Quý phi nói, dắt tay nàng ta đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói chuyện: "Ái phi có lòng, sắp tới cuối năm, chính vụ rất nhiều nên ta sẽ không có thời gian quan tâm Ngọc Trân. Nàng phải để tâm đến con nhiều hơn nhé."
Nghe được Hoàng thượng nói vậy, nét mặt quý phi lại càng tươi tắn hơn, "Ngọc Trân là con gái cưng của thần thiếp, thiếp đương nhiên sẽ chăm sóc con thật tốt, Hoàng thượng không cần lo lắng. Nhưng mặc dù Ngọc Trân tuổi nhỏ còn chưa hiểu chuyện nhưng con bé lại rất thương nhớ Hoàng thượng. Nếu người có thời gian rảnh rỗi thì nhớ đến thăm con, bảo đảm cả ngày con bé sẽ cười vui vẻ, không cáu kỉnh."
Tiêu Kỳ nghe vậy chỉ cười chứ không nói gì.
Hai người cùng nhau ngồi xuống giường, Quý phi nghiêng người tới cởi áo cho Tiêu Kỳ. Ngón tay trắng mảnh dẻ vừa đặt lên người hắn thì nghe bên ngoài có thanh âm truyền đến. Mày Quý phi nhíu lại nhưng tay vẫn không dừng. Tiêu Kỳ giữ tay Quý phi lại. Chỉ một giây ngắn ngủi, bên ngoài tiếng Quản Trường An liền vọng vào, "Khởi bẩm Hoàng thượng, bên Di Cùng hiên mời Viện chính đại nhân."
(Còn tiếp...)