Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Người được cười cuối cùng (Phần cuối)


trước sau

Editor: Hương Cỏ

Lực lượng ủng hộ Quý phi và Hoàng hậu vốn sàn sàn nhau không phân cao thấp, hôm nay ở Phượng Hoàn Cung chống lại rõ ràng như thế, lập tức khiến cả hậu cung rung động. Khúc phi đi ra cửa chính Phượng Hoàn Cung, đi thẳng về Dụng Linh cung của mình, vừa đi được hai bước thì thấy Mai Phi đuổi theo.

Hai người đều không ngồi kiệu, Khúc phi nhìn Mai Phi, "Mai Phi tỷ tỷ thật hăng hái, hôm nay sao rảnh rỗi đi cùng muội vậy?" Bình thường hai người cũng không phải thân thiết gì, hôm nay Mai Phi đuổi theo, nàng ta không tin là trùng hợp.

Khúc phi có khí chất mềm mại của con gái Giang Nam nhưng tính tình lại không nhu hòa, Mai Phi mang vẻ đanh đá của người phương Bắc nhưng lại rất khéo léo uyển chuyển. Hai người cùng tuổi tiến cung, thường xuyên tranh chấp đọ sức nhau, đến bây giờ cũng chưa phân cao thấp trên dưới.

Mai Phi phất phất tay, để mấy người đi theo lui về phía sau vài bước. Khúc phi nghiêm mặt, cũng phất phất tay theo, mấy người phía sau cũng lui lại mấy bước.

"Ta là người xưa nay luôn nói thẳng."

"Thời gian qua Mai Phi tỷ tỷ rất phóng khoáng."

Giả vờ không nghe ra ý mỉa mai trong lời Khúc phi, Mai Phi cũng không trì hoãn nói thẳng: "Chuyện hôm nay thật đúng là làm người ta không thể tin được, Quý phi nương nương vẫn giữ được bình thản suốt thời gian qua."

Đây là nói hôm nay Quý phi bị yếu thế? Khúc phi "Ha ha" cười, cũng không nhìn Mai Phi, lập tức đi tới trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Kể từ khi Hi Dung Hoa nhận sủng tới nay, trong hậu cung này còn có ai qua mặt được nàng ta chứ?"

"Chưa chắc là Hi Dung Hoa chiếm cứ Hoàng thượng." Mai Phi nói.

Ý tứ trong lời này hai người đều biết rõ nhưng không ai muốn giải thích rõ ràng.

"Ý là Dung Hoa đáng thương?"

"Giờ có con là phúc khí lớn."

Hai người lại cùng lặng yên, qua một hồi lâu, Khúc phi đột nhiên cười một tiếng, nhìn Mai Phi nói: "Thái hậu nương nương sắp hồi cung, lúc đó trong cung cũng không yên tĩnh như vậy nữa." Giờ trong cung Hoàng hậu độc đại, mặc dù Quý phi có thể chống lại nhưng rốt cục vị phần vẫn thấp hơn, phải cúi đầu trước người. Gia thế hai người tương đương, Hoàng thượng làm việc cũng không dứt khoát, đưa đẩy giữa hai bên. Thế cho nên hiện mới xuất hiện một Hi Dung Hoa lợi dụng kẽ hở mà xuất thế, chiếm cứ hoàng đế mấy năm nay. Thái hậu trở về chắc chắn không tha cho hồ mị tử này.

"Đúng vậy, lúc đó đương nhiên là vô cùng náo nhiệt." Mai Phi biết rõ tính cách Thái hậu cũng không bao dung, nếu không tiên hoàng sao phải ép buộc Thái hậu cầu phúc tám năm, còn quét sạch dòng tộc của Thái hậu cho hoàng đế chứ?

Thái hậu sắp trở về, chiếm danh phận mẹ cả, ngay cả Hoàng hậu cũng phải tỏ ra yếu thế đáng thương, chớ nói gì các nàng. Huống chi, Thái hậu vốn là có ý để Hoàng thượng nạp con gái Kiều gia. Giờ thái hậu trở về, vừa đúng lúc tuyển tú, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Trong cung càng ngày càng đông vui, mấy lão nhân như các nàng làm gì còn được sống yên ổn?

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đến ngã ba đường thì tách ra.

Hoàng hậu chủ trì tuyển tú, Quý phi hiệp trợ, sau khi sơ tuyển thì đưa toàn bộ tú nữ đến các cung đã chuẩn bị sẵn. Chỉ còn lần tuyển chọn cuối cùng là có kết luận.

Phượng Hoàn Cung cả tháng gần đây đều đang bận rộn chuyện này, Tự Cẩm đương nhiên nghe được tin tức, giờ bụng bầu đã năm tháng, tuyển tú cũng sắp có kết quả.

"Hôm nay bên Minh Tú cung đã bắt đầu thu dọn phòng ở, có lẽ vài ngày nữa các tú nữ được tuyển sẽ đưa vào." Vân Thường nói tin tức cho chủ tử nghe.

Trong lòng Tự Cẩm hơi phiền muộn, cũng có lo lắng, lúc đó nhíu mày lại, ngón tay vô ý thức xoay xoay chiếc nhẫn bạc.

"Có biết những ai được
tuyển không?"

Vân Thường cẩn thận nhìn chủ tử khuyên nhủ: "Chủ tử, bất kể là ai được tuyển giờ cũng không thể vượt qua người, giờ chủ tử chỉ cần giữ sức khỏe và thai nhi thật tốt, không cần hao tâm tổn trí mấy chuyện kia."

"Ngươi nói đúng." Dù vậy Tự Cẩm vẫn không thể không phiền muộn.

Vân Thường cũng không dám khuyên nữa, chỉ đành nói: "Không tính mấy người gia thế bình thường, ngoài ra có mấy nhà trong kinh như con gái trưởng Lý Uẩn Tú của Lũng tây Lý gia, con gái trưởng Vương Tịnh Uẩn của Kỳ dương Vương gia, con gái thứ ba Tô Nhị của nhị phòng Tô gia Khúc Châu..., còn có thứ nữ Sở Trừng Lam của Tào Quốc công phủ, nghe nói còn có con gái thứ sáu của Đại phòng Kiều gia Kiều Linh Di..."

Tự Cẩm nghe đến đó tức suýt không thở nổi, bất luận người nào cũng đều là gia thế phi phàm, đè trên đầu nàng áp lực như núi. Kiều gia kia không phải là nhà mẹ đẻ Thái hậu ư, cô gái đích tôn Kiều gia đó chính là con gái của huynh trưởng thái hậu. Tính tuổi cũng vừa đủ, con gái trưởng chắc chắn lớn tuổi, không nghĩ tới người ta còn có Lục cô nương.

Giây phút đó Tự Cẩm cảm nhận được, sự tranh đấu trong hậu cung đập vào mặt đầy ác ý.

Mấy người này chỉ nhìn bề ngoài đơn giản nhất, dù cho là ai cũng không thể làm người ta khinh thường được. So sánh với họ, Tự Cẩm chỉ là thứ tầm thường vụn vặt. Tuy nhiên chuyện này cũng không phải thật sự đáng sợ như thế. Ngược lại có khi chính bởi vì trong cung có quá nhiều người gia thế lẫy lừng mà mình lại tìm ra con đường khác.

Tự Cẩm tính toán cân nhắc lai lịch mấy người này. Sở Trừng Lam là vì hoàng hậu đến. Tô Nhị kia đoán chừng là vì giẫm đạp mình mà đến. Dù sao bây giờ dòng chính chắc đang tức đỏ mắt, ai bảo nhà nàng lại xuất hiện một Hi Dung Hoa như mình chứ. Còn như mấy nhà khác, tứ đại thế gia cũng chỉ có Tạ gia không đưa con gái vào. Nàng biết ngay Tạ Hoàn giảo hoạt, giờ phút này người khác đều rèn sắt khi còn nóng, mạnh mẽ đi thẳng vào dòng nước xiết, chỉ có ông ta rụt cổ lui về phía sau, kiên quyết không dính vào bãi nước đục này.

Tạ Hoàn và nhà nàng có chút quan hệ. Không phải nàng tự đánh giá cao mình nhưng theo nàng phỏng đoán, lúc này Tạ Hoàn cũng không muốn đưa con gái vào cung, làm hỏng mối quan hệ giữa hai nhà. Còn rốt cuộc Tạ Hoàn đang tính toán gì thì giờ Tự Cẩm cũng không đoán ra được, nhưng chắc chắn sau này sẽ có thể tìm ra manh mối. Huống chi, đợt tuyển tú này khí thế mãnh liệt, chưa chắc Tạ Hoàn lại không có ý định tránh đi hòng mưu đồ ở đợt tuyển tú sau.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tự Cẩm cũng hơi đau đầu, không nghĩ nữa. Dù sao vào một người cũng là vào, muốn tới thì sẽ tới, nghĩ thì có ích lợi gì. Mấu chốt là nhìn thái độ Tiêu Kỳ. Nàng cần phải suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể chiếm giữ hắn, chuyện này mới khó khăn đây.

Tự Cẩm hồi tưởng lại những giây phút hai người ở chung, Tiêu Kỳ hình như rất coi trọng thân tình ấm áp. Mà nàng cũng vậy, cũng đi theo hướng này, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại để nàng tìm được đường đi đúng.

Thế giới vốn không có đường, đi nhiều liền thành đường, tỷ muốn làm người khai mở con đường kia đầu tiên, mới có thể là người được cười cuối cùng!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện