Editor: Hương Cỏ
Nhạc Trường Tín cười nói với Trần Đức An: "Đồ ăn của Hi chủ tử đều là Hoàng thượng cố ý thông báo, bên chỗ tôi không dám chậm trễ chút nào. Thực ra thì cũng không có gì, nhưng sáng nay cung nữ bên Minh Tú Cung tới nói là tiểu chủ bọn họ muốn ăn canh hải sản, còn nói phải làm thật nhanh. Trần công công ông cũng biết đấy, tuy nói tôi cũng là quản sự của Ngự Thiện phòng nhưng nếu bên trên có lệnh xuống thì tôi cũng không làm chủ được mà."
Trần Đức An không nghĩ tới hôm nay lại gặp nhiều chuyện như thế. Đầu tiên là chỗ Quản Trường An xảy ra vấn đề, không nghĩ tới bên Ngự Thiện phòng cũng có người dám ra tay. Nghĩ tới đây, mặc cho trong lòng sóng to gió lớn, trên mặt vẫn giữ bình thản như cũ, không thể để lộ cho người khác chê cười, cười cười nói: "Bản lĩnh của Nhạc ca ca tiểu đệ luôn bội phục. Có ông canh giữ thì đồ dùng bên Di Cùng hiên luôn được an toàn. Nhưng … gian bếp của ông có nhiều người lui tới, có lẽ cũng khó kiểm soát hết, khó tránh khỏi đôi khi có sai lầm."
"Không phải là chuyện này, tôi lúc nào cũng chí công vô tư mà." Nhạc Trường Tín thở dài một hơi.
Trần Đức An nhìn dáng vẻ của hắn ta không giống như là giả bộ, liền hạ giọng hỏi một câu, "Không ngờ vị tiểu chủ bên Minh Tú Cung cũng thích món ông nấu, còn tính nhờ đến tận chỗ ông. Giờ ở trong cung người nào không biết đồ ăn của Hi chủ tử đều qua tay ông, bình thường người ta để tránh hiềm nghi xa lánh còn chưa kịp nữa kìa."
"Tôi cũng đang buồn bực đây, lại gây thêm phiền toái cho tôi. Có điều nói đến thì cũng không phải là người lạ, có quan hệ thân thích với Hi chủ tử mà."
Trần Đức An đã đoán ra là ai rồi, lập tức liền cười mỉm nhìn Nhạc Trường Tín, "Nhạc ca ca, chủ tử chúng ta trong cung cũng không có người nào là thân thích, điểm này ông phải nhớ kỹ đấy."
Nhạc Trường Tín hiểu rõ, nụ cười trên mặt cũng cởi mở hơn, "Vậy thì được rồi." Cười cười tiễn Trần Đức An ra ngoài.
Ai tới đòi ăn món ăn hắn ta nấu hắn ta cũng không thể từ chối, người người đều là chủ tử, hắn ta không thể đắc tội. Trước đây kiêng kị người bên Minh Tú Cung chẳng qua là không đám chắc quan hệ giữa người này và Hi chủ tử là thế nào. Giờ nghe Trần Đức An nói như vậy, dĩ nhiên là biết rõ chuyện này phải làm thế nào rồi.
Không quan hệ thì quá tốt, không quan hệ hắn ta mới tiện ra tay. Nấu đồ ăn nhiều phương pháp, chớp mắt nháy mắt có thể làm cho người ta khổ mà không thể nói được. Gà vịt thịt cá muốn ăn cái gì có cái nấy, nhưng những vật này muốn làm thành món gì thì phải nhìn xem tâm tình hắn ta thế nào, chẳng phải sao?
Muốn ăn canh cá, chuẩn bị cho ngươi cá hấp đã là không phụ lòng ngươi? Ngươi thích ăn canh ư? Vậy không có biện pháp, trong cung có bao nhiêu chủ tử muốn ăn cơm như thế, ngươi chỉ là một tú nữ còn chưa nhập tuyển, đòi hỏi yêu cầu gì chứ? Không thấy được có bao nhiêu chủ tử có vị phần cũng còn phải nương theo sắc mặt người của Ngự Thiện phòng sao? Tính tố cáo? Ha ha, vậy cứ việc làm đi. Bây giờ Hi chủ tử là bảo bối trong mắt Hoàng thượng Hoàng hậu, dám giành ăn với Hi chủ tử, ngươi không muốn sống chăng?
Chỉ cần không phải là người Hi chủ tử muốn che chở, Nhạc Trường Tín hắn ta thật sự cũng không sợ!
Chờ đến khi Tự Cẩm rời giường, từ Trần Đức An nói mới biết rõ hai chuyện này, cũng thật sự sửng sốt. Người có quan hệ với nàng, trừ Tô Nhị còn có thể có ai chứ? Nhưng cô ta có bị cửa kẹp đầu đâu nhỉ, sao lại ngu ngốc đến mức này chứ? Còn bên chỗ Quản Trường An kia là ai dám can đảm ra tay thì Tự Cẩm cũng không muốn đi hỏi thăm. Dù sao nàng cũng khá hiểu tính cách của Quản Trường An, kẻ bị hắn ta tra ra tuyệt đối không có có kết quả tốt. Chủ tử Quản Trường An trị không được, nhưng thu thập vài tên nô tài thì dễ như trở bàn tay.
"Chủ tử, hay là nô tỳ đi tới Minh Tú Cung một chuyến?" Vân Thường cẩn thận hỏi.
Tự Cẩm khẽ cười, "Đi làm gì? Người khác tìm đường chết có quan hệ gì với chúng ta. Chỉ cần Nhạc Trường Tín tự hiểu rõ thì chuyện này chúng ta cũng không cần lo gì." Phàm là chuyện liên quan đến
Tô Nhị thì Tự Cẩm cũng sẽ không nhúng tay, cũng phải tránh hiểu lầm chứ.
Có điều Tự Cẩm cảm thấy sáng nay tâm trạng Tiêu Kỳ không vui có liên quan với nàng. Nhưng hắn không tức giận với nàng thì việc gì nàng phải nịnh bợ hắn.
Lúc ăn trưa Tiêu Kỳ đến.
Tự Cẩm chần chừ chậm chạp đi tới. Tiêu Kỳ nhíu mày liếc nhìn nàng một cái, "Không quậy nữa?"
Tự Cẩm lập tức xấu hổ đỏ thẫm mặt, "Thiếp quậy chỗ nào chứ?"
"Hừ." Tiêu Kỳ hừ ra một tiếng trong mũi.
Tự Cẩm:...
Có cần tỏ ra vô tội như thế hay không đây!
Tiêu Kỳ thay xiêm y, rửa tay rửa mặt xong xuôi mới phát giác toàn thân thoải mái chút ít. Mấy y phục Tự Cẩm chuẩn bị cho hắn ở đây phần lớn đều dùng vải sợi dệt thành, vừa mỏng vừa nhẹ, mềm mại lại hút mồ hôi. Mặc mấy loại này mát mẻ dễ chịu, không giống như mấy y phục do các cung khác chuẩn bị, chỉ thấy quý giá đẹp đẽ chứ mặc lên người nặng nề không thoải mái chút nào.
Tự Cẩm chủ động dắt tay Tiêu Kỳ nhiệt tình ngồi xuống bên cạnh, nàng ưỡn bụng ôm lấy lưng hắn.
Tiêu Kỳ:...
Biết rõ nàng đã tự mình suy nghĩ cẩn thận, trong lòng Tiêu Kỳ cũng hơi đau lòng, vỗ vỗ tay của nàng, suy nghĩ một chút rồi mới nói, "Lúc ta còn nhỏ chịu bao nhiêu đau khổ, khi đó biểu muội Kiều gia giúp ta rất nhiều, thái hậu thích nàng nên cũng nhờ nàng ấy mấy lần thay ta giải vây."
Tự Cẩm nghe vậy thật sự buồn bực. Người như Tiêu Kỳ nàng hiểu rất rõ. Người khác đối xử tốt với hắn, hắn sẽ đối với người ta tốt hơn. Cũng giống như nàng, nàng chỉ tốt với hắn ba phần thì hắn cũng sẽ tốt trả gấp đôi.
Quả nhiên, Kiều Linh Di kia không giống người khác.
Tự Cẩm cũng không muốn nói lời gì, nép mình vào ngực Tiêu Kỳ, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu hơn.
Nhìn dáng vẻ này của Tự Cẩm, Tiêu Kỳ liền biết này là trong lòng không thoải mái. Nhưng hắn không phải là người vong ân phụ nghĩa, Kiều gia là Kiều gia, biểu muội là biểu muội. Năm đó thái hậu không thiếu làm khó hắn trong bóng tối, đều là biểu muội từ trong cứu vãn. Mặc dù lúc đó nàng còn nhỏ tuổi nhưng chỉ vì thích biểu ca là mình nên mới dám làm chuyện như vậy. Vì chuyện này mà không thiếu người Kiều gia tự đắc, chỉ có nàng vẫn không coi đó là gì lớn lao.
Năm đó mặc dù hắn không đến mức hàn vi cùng đường, biểu muội cũng không coi là đưa than ấm trong ngày tuyết rơi. Nhưng nàng ấy tốt với hắn đều là thật lòng.
Nghĩ tới đây, Tiêu Kỳ lại nhìn người đang ôm lưng mình, dáng vẻ đầy vô lại bá đạo Tự Cẩm, chỉ cảm thấy lại nhức đầu.
Tự Cẩm đâu phải là người dễ chịu. Nàng hiểu ý tứ trong lời Tiêu Kỳ, biết rõ vị biểu muội này không thể đánh đồng với người khác. Có lẽ quyền lực của mình còn quá ít ỏi, không đủ để ngăn cản con đường tiến thân của người ta. Sau khi biểu lộ ghen tuông, Tự Cẩm cũng đã thông suốt. Trời phải đổ mưa, người ta phải gả cho người, ai có thể ngăn được chứ?
Tiêu Kỳ không thể làm người vong ân bội nghĩa, nàng cũng không thể làm được như Nga hoàng Nữ anh khoan dung rộng lượng. Vậy thì cứ để hai người bọn họ tự nhiên thôi. Nàng cũng chỉ đành dừng bước tại đây.
Về sau, nàng chỉ cần làm Hi Dung Hoa là được, sẽ không là Hi Ngôn Thanh trong tâm trí Tiêu Kỳ nữa.
Chỉ làm tần phi, có cái gì không thể nhịn được, không phải là một nam nhân sao. Dù sao con cũng sắp có. Nếu như sinh con gái, lại cắn răng mang thai thêm một bé. Nếu là con trai sẽ tốt hơn. Nàng có thể lấy lý do chiếu cố con nhỏ, tỏ ra vẻ rộng lượng khoan dung, trả Tiêu Kỳ cho biểu muội của hắn đi thôi.
Điều tỷ muốn chính là con trai, lên vị.
Cái khác ư, ngươi không thể cho ta điều ta muốn, vậy thì chúng ta không bàn nữa.