Editor: Hương Cỏ
Mặc xong y phục, Tiêu Kỳ cúi đầu hôn lên môi Tự Cẩm, ấn nàng nằm xuống giường, thả màn, bàn tay khẽ vuốt má nàng, "Nghỉ ngơi cho khỏe, ăn trưa ta sẽ về với nàng."
Ánh mắt Tự Cẩm sáng bừng, ý này là trưa nay Tiêu Kỳ sẽ không đi Thọ Khang Cung. Nói vậy thì người hầu bệnh Khúc phi cũng sẽ không thấy được hắn, có thể thấy sao.
Tự Cẩm vươn cánh tay ra choàng lên cổ Tiêu Kỳ, hôn liên tiếp mấy cái lên môi hắn, "Thiếp sẽ chờ Hoàng thượng."
Nghe giọng nói đầy xuân tình này, má Tiêu Kỳ cũng hồng lên, cố gắng trấn tĩnh vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu.
Tự Cẩm mím môi cười càng vui vẻ hơn, hắn thẹn thùng sao?
A a a, không có khăn, Tự Cẩm vung bàn tay nhỏ bé thẹn thùng vẫy vẫy tạm biệt Tiêu Kỳ. Sau khi hắn đi, nàng vui vẻ cuộn người trong chăn gấm lăn lộn qua lại. Sờ tay lên ngực, nghe trái tim mình đập thình thịch. Nàng cảm thấy qua buổi sáng như thế, hình như có nhiều thứ giữa nàng và Tiêu Kỳ không giống như trước nữa.
Không giống thế nào Tự Cẩm cũng không nói lên được, nhưng ánh mắt Tiêu Kỳ nhìn nàng khác hẳn, so với trước kia... càng thân thiết.
Tự Cẩm nghĩ tới lui lại cũng không ngủ được, liền dứt khoát gọi người vào, rửa mặt thay quần áo.
Bên nàng mới dùng xong đồ ăn sáng, Quản Trường An liền mang người cười tươi đi đến, sau lưng là một đoàn người khiêng theo mấy chiếc rương lớn. Nhìn tư thế này, Tự Cẩm đang bế con trai cũng sững sờ.
"Nô tài Quản Trường An thỉnh an Hi chủ tử."
"Quản công công đứng lên đi." Tự Cẩm vội vàng nói, nhìn thoáng qua mọi người, " Hoàng thượng có cái gì phân phó sao?" Sáng sớm làm cái gì vậy?
"Hoàng thượng sai nô tài mang mấy thứ đến cho Hi chủ tử, để chủ tử bày biện chơi ạ."
Mang đồ tới ư? Mấy năm nay Tự Cẩm nhận được không ít đồ do Tiêu Kỳ ban thưởng. Nhưng bốn cái rương lớn thế thì cũng … hơi nhiều nhỉ. Tự Cẩm lạnh nhạt gật gật đầu, để người nâng rương vào trong phòng. Quản Trường An cũng không ở lại, giao đồ xong thì dẫn người đi.
Tự Cẩm nhìn mấy rương đồ liền kêu Vân Thường: "Mở ra xem một chút." Sáng sớm phát điên trên giường, giờ lại lấy đồ nện người ta nữa.
Mấy người Vân Thường, Diện Mi tiến lên mở rương ra, vừa mở ra hai người đều ngẩn người, kêu lên kinh ngạc.
Tự Cẩm nghe hai người kêu lên bèn đi tới nhìn xuống, vừa nhìn cũng sững sờ.
Là một bộ bàn trang điểm trọn vẹn làm bằng gỗ lim vàng!
Là một bộ trọn vẹn, không phải là chỉ có một bàn trang điểm, mà là mười hai hộp gương lớn nhỏ mang màu sắc và hoa văn khác nhau, nhất là cái bàn trang điểm cao ba tầng khảm đồng kia đặc biệt đẹp. Những chạm khắc thủ công kia, chất gỗ kia, Tự Cẩm vừa nhìn liền thích ngay.
Nàng sai người cất bộ bàn trang điểm cũ đi, cẩn thận lấy bộ mới ra đổi. Dưới ánh mặt trời, gỗ lim vàng bóng loáng sáng ngời. Vào triều Thanh gỗ lim vàng này chỉ chuyên dùng làm ghế ngồi cho Hoàng đế và hoàng hậu, người bình thường không có vinh hạnh và địa vị này. Ở Đại Vực mặc dù gỗ lim vàng không quý giá như triều Thanh nhưng cũng là loại gỗ cực kỳ hiếm thấy. Hơn nữa để làm một bộ bàn trang điểm to thế này thì phải dùng không ít gỗ đâu.
Vì có một trượng phu phú hào mà.
Không cần nói Tự Cẩm vốn gà mờ, chính Vân Thường vốn là người có kiến thức rộng rãi, khi hỏi thăm về bộ bàn trang điểm này xong thì ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, làm như sợ thổi bay mất một góc bàn vậy, vạn phần cẩn thận, lấy khăn lau qua lại mười mấy lần.
Trừ bộ bàn trang điểm chiếm hai cái rương, bên trong hai cái rương khác, một cái là cho Dục Thánh, bên trong là đủ loại đồ chơi. Có một trái bóng bằng gỗ, làm khéo léo thành hai lớp, không nhìn được bên trong nhưng nếu nhẹ lăn một vòng thì có thể nghe tiếng chuông leng keng bên trong, rất dễ nghe. Dục Thánh cầm lấy trái bóng này thì yêu thích không chịu buông tay, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lắc lắc, cả phòng tràn ngập tiếng chuông lảnh lót.
Trong chiếc rương cuối cùng là một bồn cảnh được làm từ một khối ngọc nguyên vẹn màu vàng nhạt, chạm khắc phong cảnh bốn mùa!
Tự Cẩm nghĩ tới vật như thế này, dù là hiện đại cũng chỉ có thể lấy ở trên trời xuống.
Không lẽ Tiêu Kỳ vét hết kho tàng của hắn đưa tới chỗ nàng sao?
Tự Cẩm sai người đặt bồn cảnh lên bàn nhỏ gần cửa sổ phía tây, cảnh vật bốn mùa được chạm khắc trên bồn cực kỳ sống động, còn khảm bảo thạch trang trí, quả thực muốn làm quáng mắt người khác.
Quá đẹp rồi.
Trong phòng bày biện thêm hai thứ quý giá như thế, Tự Cẩm liền dứt khoát thay đổi đồ trang trí một lần nữa. Trong kho của nàng cũng có không ít đồ tốt đều là mấy năm nay Tiêu Kỳ thưởng riêng. Đợi đến khi thu dọn chỉnh tề, Tiêu Kỳ đến dùng cơm trưa. Tự Cẩm lại vội vàng sai người ta sang ngự thiện phòng gọi đồ ăn, quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Kỳ đi tới lui trong phòng ngắm nghía, nàng liền kéo tay hắn hỏi: "Đang yên lành sao lại đưa cho thiếp nhiều đồ quý giá vậy. Bây giờ với địa vị của thiếp cũng không thể sử dụng bộ bàn trang điểm bằng gỗ lim vàng kia, Nhưng mà thiếp rất thích nên để ở đây. Hoàng thượng xem được không? Bồn cảnh kia cũng rất đẹp, trên mặt còn chạm khắc chim, cá, hoa, lá rất sinh động, nhìn giống y như thật vậy, thiếp đặt nó lên bàn để ngắm. Hoàng thượng đưa những thứ quý như vậy tới, mấy đồ khác trong phòng đều không xứng nên thiếp lại mở kho đổi mấy thứ đẹp hơn cho phù hợp, người thấy sao?"
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm khoan khoái tươi cười, kéo tay hắn đi xem trong ngoài, nụ cười trên mặt đều không giảm chút nào.
Xem kìa, niềm vui của nàng chính là đơn giản như vậy.
"Nàng thích mấy thứ này sau này có ta lại cho người đưa tới. Những thứ này đều là cống phẩm các nơi, nếu không phải là hôm nay lật xem danh sách trong kho cũng quên mất có những đồ này. Nàng thích là được rồi."
"Là nữ nhân đều sẽ thích." Tự Cẩm cười trả lời, "Thánh nhi thích nhất là trái cầu rỗng mà Hoàng thượng cho, cứ nắm trong tay lắc lắc không ngừng. Chơi tới
trưa mệt mỏi mới chịu ngủ. Lúc ngủ còn nắm chặt trái cầu không chịu buông tay, đành phải để bé cầm đi ngủ."
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói, vén tay áo lên rửa tay, lại vắt khăn lau mặt, quay đầu lại liền nhìn thấy nàng đứng cười y như một kẻ si ngốc. Chỉ mấy thứ như vậy mà nàng đã vui thế này, thật là làm cho hắn không biết phải nói cái gì nữa.
Ăn trưa cực kỳ phong phú, cá tươi chưng, hải sâm xào gân, bong bóng cá ninh chân giò hun khói, canh cua, đậu phụ sốt, Tiêu Kỳ ăn món bong bóng cá ninh chân giò hun khói kia thấy rất ngon miệng, chỉ chỉ cái đĩa, "Mai lại làm món này ăn đi."
Tự Cẩm liền nói: "Chân giò hun khói này là thiếp nghĩ ra công thức làm, có phải không giống với hương vị Hoàng thượng vẫn ăn trước đây không."
"Khó trách, thì ra lại là nàng tìm tòi công thức." Tiêu Kỳ lại gắp một miếng, trong phòng không có ai hầu hạ, đồ ăn cũng không cần kiêng kị như vậy, sảng khoái rất nhiều.
"Hoàng thượng nếm thử món canh này xem, đậu phụ này làm không tệ."
Tiêu Kỳ uống một ít trong chén, gật gật đầu, "Ừ không tệ."
"Người phải ăn nhiều một chút, dạo này hình như hơi gầy. Gần đây công việc quá bận rộn, mới tẩm bổ béo lên một chút lại gầy hẳn đi rồi, một chút thịt cũng không có." Tự Cẩm nói xong véo ngang hông Tiêu Kỳ một cái.
Tiêu Kỳ:...
Hai người ăn cơm xong, Tiêu Kỳ nghỉ ngơi một lát, Tự Cẩm ngồi bên cạnh may vá trông cho hắn, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn canh giờ, đến đúng giờ thì khẽ gọi hắn dậy.
Tiêu Kỳ ngồi dậy dụi mắt, nhìn Tự Cẩm nói: "Nàng có muốn ca ca nàng một chút hay không, qua mấy ngày nữa hắn ta sẽ phải nam hạ, muốn gặp nữa, nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm cũng có khả năng."
Tự Cẩm sững sờ, ngước mắt nhìn Tiêu Kỳ, đây là muốn quyết tâm xuất binh, bàn tay nắm tay hắn bất giác siết thật chặt, "Vậy thiếp gặp huynh ấy có rắc rối gì cho Hoàng thượng hay không?"
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm hỏi câu này liền nhìn nàng chăm chú, sau đó thì cười, "Không sao, nàng cứ yên tâm. Đến lúc đó hai người cứ gặp mặt ở thiên điện của Sùng Minh Điện, không sợ tin tức truyền ra ngoài."
Đây là cho nàng một mình nói chuyện với ca ca.
Tự Cẩm thật sự cũng có mấy lời muốn nói với Tô Thịnh Dương. Nói ra thì nàng cũng thật sự chưa gặp vị ca ca này. Vốn cho rằng sau khi hắn ta lên làm thống lĩnh Kiêu Long Vệ, hai huynh muội sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt. Nhưng mà người nào cũng có cân nhắc ngại ngần, cứ thế không dám gặp nhau.
Tự Cẩm ôm Tiêu Kỳ không buông tay, người này thật tốt quá.
Hiệu suất của Tiêu Kỳ rất nhanh. Xế chiều hôm đó, Tự Cẩm đã gặp vị ca ca của nguyên chủ trong thiên điện của Sùng Minh Điện. Đương nhiên, Tự Cẩm cũng bế con trai đến, ít nhất để người trong nhà gặp cháu trai một lần. Trong tiệc đầy tháng, người nhà cũng không có cơ hội đến gần để thăm con trai. Cho nên phải nói quy củ hoàng gia có lúc thật sự là làm người ta cực kỳ khó chịu.
Hai huynh muội, một thì không phải chính chủ, nên ban đầu gặp cũng hơi ngượng ngùng.
Tự Cẩm thấy Tô Thịnh Dương định quỳ xuống đất hành lễ, liền vội vàng tiến lên một bước giữ lấy hắn, dưới tình thế cấp bách liền kêu một tiếng, "Ca."
Sau khi nói ra chữ này, Tự Cẩm lại cảm thấy thoải mái nhiều. Cảm giác xúc động khó tả quẩn quanh trong lòng, nàng biết là thuộc về tình cảm của nguyên chủ, chỉ nhìn Tô Thịnh Dương chằm chằm. Hai huynh muội đều là người có dung mạo cực kỳ xuất sắc, có một ca ca đẹp trai như vậy, cũng là cảnh đẹp ý vui.
"Lễ không thể bỏ." Tô Thịnh Dương cẩn thận, vẫn nghiêm chỉnh hành lễ.
Tự Cẩm:...
Chờ hắn ta hành lễ xong, Tự Cẩm mới nghiêm mặt kêu hắn ta ngồi xuống, bế con trai qua cho Tô Thịnh Dương xem, "Đây là cháu ngoại trai của ca, đều nói cháu ngoại trai giống cậu, ca nhìn xem có giống không?"
Tô Thịnh Dương cúi đầu nhìn đứa bé được bọc trong tã lót, khóe miệng nở một nụ cười tươi rói, xoa xoa tay tinh tế nhìn cháu ngoại trai, sau khi về nhà còn phải mô tả cháu ngoại trai thế nào cho cha mẹ nghe nữa.
Tự Cẩm nhìn Tô Thịnh Dương cẩn thận ngắm con mình bèn đặt con trai vào trong lòng Tô Thịnh Dương.
Toàn thân Tô Thịnh Dương đều trở nên cứng ngắc, bế một đứa trẻ mềm mại như thế mà vẻ mặt hắn ta như thể đang ôm quả bom vậy.
Tự Cẩm kinh ngạc nhìn ca ca của nàng, "Ca không biết bế trẻ con sao? Ở nhà ca chưa từng bế mấy cháu?"
"Ôm cháu không ôm con, ôm con để làm gì chứ."
Tự Cẩm:...
Đúng là chủ nghĩa nam nhân!
Nhưng tinh tế ngẫm lại, hình như trong trí nhớ của nguyên chủ cũng thật chưa thấy ca ca mình ôm con bao giờ.
Được rồi, Tiêu Kỳ người ta là hoàng đế kìa, ôm con còn thành thạo hơn so với thân ca, còn biết thay tã rất giỏi nữa.
Cảm giác lão công ưu tú hơn so với thân ca, Tự Cẩm thấy xấu hổ quá.