Một người phụ nữ giống như Mục thái phi, ngồi lâu ở địa vị cao, thường sẽ xem mình là trung tâm.
Bà thích Minh Hoàn, một phần rất lớn, không phải vì Minh Hoàn xinh đẹp hiểu chuyện, mà vì con trai bà thích. Suy cho cùng, một cô gái xinh đẹp biết điều quơ một cái là được cả nắm, nhưng người mà con trai mình thích thì chỉ có cô bé này thôi.
Bởi vậy, mặc kệ thế nào, ở trong lòng Mục thái phi, Minh Hoàn thích Lưu Đàn cũng được, không thích Lưu Đàn cũng không sao, cuối cùng đều phải trở thành người nhà họ Lưu bọn họ.
Hôm nay Mục thái phi mặc áo bào màu xanh da trời, chỉ vàng thêu hoa mẫu đơn, mái tóc dài mà dày vấn thành búi tóc. Bà ngước mắt thoáng nhìn Minh Hoàn, ra một quân bài: “Hoàn Hoàn này, cô vẫn còn trẻ, có một số việc không hiểu lắm. Việc cưới xin của bản thân, chung quy là phải tự mình hài lòng, không thể chỉ nghe theo cha mẹ.”
Minh Hoàn mỉm cười gật đầu. Cũng không nói thêm gì nữa. Để cái đề tài này đi qua.
Chờ sau khi trở về, đóng cửa lại rồi, Sào Ngọc nói với Minh Hoàn: “Tiểu thư ơi, sao nô tỳ lại cảm thấy, Thái phi rất là vừa người nhỉ, như là có ý làm mối cho người với điện hạ ấy?”
Minh Hoàn giơ tay khẽ ấn lên trán Sào Ngọc: “Ngươi đó, chỉ nghĩ vớ vẩn.”
Không phải nàng chưa từng phỏng đoán ý của Mục thái phi. Chỉ là, Lưu Đàn đã nói Minh Hoàn giống cô em gái chết yểu của hắn, vậy thì nàng chỉ là em kết nghĩa thôi. Có người đàn ông nào lại cưới người như em gái ruột của mình về nhà chứ? Trừ khi tâm lý có vấn đề! Lưu Đàn cũng không phải là người có suy nghĩ bỉ ổi.
Có lẽ Mục thái phi biết Lưu Đàn xem nàng như em gái, hoặc giả không biết. Minh Hoàn không thể ở trước mặt Mục thái phi vạch ra vết sẹo của bà, hỏi thăm về chuyện của vị Quận chúa đã chết yểu kia, không thể nói rõ suy nghĩ thật của Lưu Đàn. Nàng cũng không thích dò xét việc riêng tư của người khác.
Trong mười ngày tiếp sau đó, Minh Hoàn nghe Mục thái phi nói Lưu Đàn đã đi tới vùng khác, hẳn là có việc gì đó phải xử lý. Nàng cũng không để tâm, mỗi ngày chỉ theo bên cạnh Mục thái phi nghe nhạc, sao chép kinh Phật, chơi cờ đọc sách, vân vân, trái lại nàng sống cũng thoải mái.
Chẳng qua, Vương phủ tuy tốt, nhưng dù sao cũng không phải là nhà mình. Minh Hoàn vẫn muốn sớm rời khỏi phủ Mục Vương quay về nhà họ Minh.
Từ sau khi mẹ của Minh Hoàn qua đời, nàng cũng học quản lý việc nhà. Khoảng thời gian này nàng không ở nhà, cũng không biết anh cả có lo lắng được hay không.
Trong nhà cần một nữ chủ nhân nữa, cũng không biết khi nào thì anh cả có thể cưới một chị dâu dịu dàng hiền thục vào cửa.
Chạng vạng ngày hôm đó, Minh Hoàn ngồi bên cửa sổ yên lặng suy nghĩ. Cửa bị gõ một tiếng, Minh Hoàn quay đầu lại nói: “Vào đi.”
Đào Nhị tiến vào: “Thưa Minh cô nương, điện hạ đã về. Mấy ngày qua, điện hạ đi quận Thừa một chuyến, mang về không ít đồ hay, đã đưa tới chỗ Thái phi một ít, cũng không biết cô thích gì, nên điện hạ muốn để cô tự mình qua đó nhìn xem.”
Minh Hoàn gật đầu: “Ta đi qua đó ngay đây.”
Sắc trời còn chưa tối hẳn, trước viện của Lưu Đàn đã sáng đèn, có lẽ là vì sắp tối, trong viện cũng không có nhiều thị nữ cho lắm.
Đào Nhị hỏi một trong những thị nữ: “Tôi dẫn Minh cô nương tới rồi, điện hạ đang ở đâu vậy?”
Thị nữ nói: “Điện hạ vừa vào thư phòng. Minh cô nương, nếu cô muốn gặp điện hạ, thì đi tới thư phòng tìm điện hạ đi ạ.”
Đến bên ngoài thư phòng, Đào Nhị dừng bước: “Minh cô nương, thư phòng của điện hạ không phải là nơi nô tỳ có thể đi vào. Nô tỳ sẽ ở bên ngoài chờ cô.”
Minh Hoàn đi qua một tầng cửa, ở bên ngoài tầng cửa thứ hai nàng khẽ gõ một tiếng.
Nàng còn chưa lên tiếng, bên trong đã truyền đến giọng nói hơi khàn khàn của Mục Vương: “Vào đi.”
Minh Hoàn đẩy cửa đi vào: “Điện hạ, vừa rồi Đào Nhị —— “
Nàng chợt im bặt.
Lưu Đàn đang chống tay nằm trên ghế, rõ ràng hắn vừa mới tắm xong, mái tóc đen còn chưa khô hẳn, đang xõa ở sau lưng. Hắn đang mặc áo trong bằng tơ tằm màu đen, đai lưng chưa thắt, lồng ngực màu mật ong cuồn cuộn lộ ra, có giọt nước trượt xuống theo lồng ngực của hắn, vẽ một đường vào chỗ sâu bên dưới vải vóc.
Minh Hoàn sững sờ. Nàng lấy tay áo che mặt lại, quay lưng đi: “Điện hạ, không phải là ta cố ý xông vào…”
Lưu Đàn cười như có như không.
Dĩ nhiên hắn biết không phải nàng cố ý xông vào. Nàng không tới quyến rũ hắn, còn không cho hắn dùng mỹ nam kế để bắt được trái tim thiếu nữ của nàng sao?
Lần đầu tiên trông
thấy thân thể của đàn ông, Minh Hoàn vừa cảm thấy xấu hổ, vừa thấy khiếp sợ.
Trong đôi mắt phượng của Lưu Đàn lóe lên một tia sáng. Hắn chậm rãi khép vạt áo, nhìn dáng nghiêng mảnh mai của nàng, khóe môi vểnh lên trong chớp mắt, rồi lại miễn cưỡng ép xuống.
Lưu Đàn giả vờ kinh ngạc: “Hoàn Hoàn à, sao nàng lại ở đây?”
Minh Hoàn không dám ngẩng đầu. Lúc này nàng xấu hổ không chịu nổi, chỉ cảm thấy mình đã xúc phạm Lưu Đàn.
Ngập ngừng giây lát, Minh Hoàn nói: “Thị nữ nói ngài đã về, có mang theo vài thứ muốn tặng ta, muốn ta tới chọn. Ta không dám gạt đi ý tốt của điện hạ, ai biết lại sơ ý mà đi vào nơi này.”
Đây vốn là hiểu lầm, nhưng nàng vẫn cảm thấy không yên.
Trước đây ở Minh phủ từng có thị nữ to gan cố ý xông vào lúc anh cả tắm gội, còn muốn làm bộ không hiểu chuyện, muốn mượn việc ấy để quyến rũ anh cả. Minh Hoàn lo, Lưu Đàn cũng sẽ xem mình là hạng người đó.
Suy cho cùng, Lưu Đàn xem nàng là em gái, nàng nhất định không thể có suy nghĩ không nên có.
Lưu Đàn khép lại vạt áo của mình, tiến lên đỡ Minh Hoàn dậy: “Sắc mặt kém thế này? Là ta hù dọa nàng hả? Là ta cân nhắc không chu đáo, quên không dặn dò thị nữ dẫn nàng tới phòng khách nghỉ ngơi, Hoàn Hoàn không cần tự trách.”
Minh Hoàn thấy hắn không hề để ý chút nào, nhất thời càng thêm hổ thẹn: “Điện hạ…”
Lưu Đàn giơ tay lên, khẽ gãi sống mũi Minh Hoàn: “Em gái ngoan. Ở trước mặt ta thì không cần gò bó như vậy.”
Hắn vừa tắm gội xong, trên người mang theo mùi đàn hương ẩm ướt, rất dễ ngửi. Trong đám đàn ông bình thường, Lưu Đàn cũng thuộc dạng cao to, khi hắn đứng trước mặt cô bé xinh xắn như Minh Hoàn, cả người như trùm lên Minh Hoàn vậy.
Tơ lụa mỏng manh dán lên ngực Lưu Đàn, thực ra có thể phác họa ra đường nét cơ bắp của hắn, Minh Hoàn ngẩng đầu thì chính là lồng ngực của Lưu Đàn.
Nàng lui về đằng sau mấy bước.
Nhìn Lưu Đàn như đang hờ hững nhìn nàng, nhưng tim đập ngày càng nhanh hơn.
Nếu là kiếp trước, lúc tới gần Minh Hoàn ba bước thì hắn đã kéo người ôm vào trong lòng rồi.
Thư phòng này, dù là trên chiếc bàn gỗ hoa lê rộng rãi, hay là trên chiếc giường gỗ bên cửa sổ, hoặc là bên cạnh cánh cửa này, hắn đều đã từng ép nàng, từng làm ra rất nhiều chuyện hoang đường.
Bọn họ vốn là vợ chồng, vốn là quan hệ dây dưa triền miên trong chàng có ta, trong ta có chàng, mà ngay lúc này, Lưu Đàn lại chỉ có thể im lặng nhìn nàng, không thể chạm vào eo nàng, không thể hôn da thịt nàng.
Lưu Đàn nhìn nàng một thoáng. Dần dần trở nên nóng nảy bồn chồn, hắn đè xuống hỏa khí không tên.
Hô hấp của hắn đã nóng rực.
Minh Hoàn run run làn mi dài, cố gắng bình ổn hơi thở, cố gắng giải thích rõ hành động vô ý vừa mới rồi của mình.
Lưu Đàn lại đột nhiên vươn tay, thô lỗ xách nàng lên đặt lên sạp gỗ: “Hoàn Hoàn nghỉ ngơi ở chỗ này đi. Bây giờ ta đi lấy quà mang tới cho nàng.”
Hắn vội vã rời khỏi thư phòng.
Minh Hoàn bị hắn túm lấy vai có hơi đau, nàng nâng tay xoa vai.
Lưu Đàn ra khỏi cửa, nhưng chưa rời đi ngay. Xuyên qua cửa sổ mở rộng, hắn thấy Minh Hoàn đang ngồi im.
Dáng nàng cực gầy yếu. Nàng đang mặc váy áo bằng vải sa, rất đắt giá, rất đơn thuần. Mái tóc dài dùng sợi tơ màu hồng cánh sen buộc lại một cách sơ sài, đầu lông mày hơi nhíu lại, mang theo chút u buồn.
Lưu Đàn yêu vô cùng dáng vẻ của nàng lúc này.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lưu Đàn: Hôm nay ta dùng mỹ nam kế, ngày mai ta sẽ leo giường. Lên giường dụ dỗ.
Tác giả: … Anh tỉnh táo lại đi, được không hả? Là nam chính, không thể làm chuyện hèn hạ như leo giường được, nếu không thì không có độc giả thích anh đâu!
Lưu Đàn: Ta mặc kệ! Ta cứ phải leo đấy!