Minh Hoàn hơi quay đầu đi. Đầu óc nàng đã tỉnh táo hơn trước nhiều, đối với Lưu Đàn, đáy lòng Minh Hoàn còn sót lại là chút ít cảm giác kỳ lạ cùng sợ hãi không nói ra được.
Lưu Đàn kéo cằm Minh Hoàn lại. Ánh mắt hắn dịu dàng, khóe môi hơi vểnh lên, cùng với kẻ như A Tu La muốn giết người vừa mới rồi thì như là hai người.
Minh Hoàn ngước mắt lên. Nàng nói khẽ: “Điện hạ, tình huống này thực sự không thích hợp cho lắm. Chờ chúng ta trở về Mục Châu rồi nói, được không ạ?”
Ngón tay Lưu Đàn thô ráp, chậm rãi hướng lên trên. Hắn mơn trớn bờ môi ẩm ướt của Minh Hoàn. Cả người nàng cứng đờ, cũng không dám nhúc nhích. Đôi đồng tử trong veo có chút khẩn cầu nhìn Lưu Đàn.
Cảm giác sung sướng khó nói rõ theo đầu ngón tay hắn lan ra khắp người.
Trước mắt hắn, Minh Hoàn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thật giống như đã bị hắn chinh phục, như là tự nguyện nằm dưới thân hắn vậy.
Ngón tay Lưu Đàn hướng lên trên, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng ma sát làn da mịn màng mềm mại của Minh Hoàn. Hồi lâu, Minh Hoàn nâng tay lên nắm lấy ngón tay Lưu Đàn.
Tay nàng mảnh mai. Ngón tay trắng nõn như cây hành, trùm lên màu da hơi sậm của Lưu Đàn có cảm giác rất kỳ lạ, rất mờ ám.
Cái này khiến cho Lưu Đàn nhớ tới kiếp trước. Kiếp trước hắn sẽ mạnh mẽ nắm lấy tay nàng, mạnh mẽ bắt nàng chạm vào mình, nhưng nàng chưa bao giờ tình nguyện.
Lưu Đàn lật tay nắm chặt tay Minh Hoàn, để bàn tay nàng dán lên mặt mình: “Chờ trở lại Mục Châu, ta nhất định phải sớm cưới nàng về nhà.”
Hắn thực sự không kiềm chế được nữa.
Minh Hoàn có cảm giác mình đâm lao phải theo lao, ngay cả cười cũng không cười nổi.
Nàng chỉ nhẹ nhàng rút tay ra, đôi đồng tử trong veo nhìn vào Lưu Đàn: “Chuyện gì ta cũng nghe theo điện hạ.”
Lúc này, bà cụ Tiết cùng với cậu cả của Minh Hoàn, Tiết Hồng và Tiết Hâm đều đi vào. Vừa rồi Lưu Đàn quá mức tàn bạo, trong lòng Chu thị sợ hãi nên bà ta không đi vào, chỉ đứng ngoài cửa.
Mặc dù đã nghe Chu thị khóc lóc miêu tả về tình cảnh máu me, nhưng khi nhìn thấy thi thể của Tiết Thư Lễ thì Tiết Hồng và bà cụ Tiết thoáng chốc càng thêm đau buồn. Bà cụ suýt chút nữa thì ngất đi.
Thị nữ đỡ lấy bà cụ Tiết đang lảo đảo.
Lưu Đàn liếc nhìn Minh Hoàn. Minh Hoàn lạnh nhạt cụp mắt xuống, rèm mi dài tỏa ra một cái bóng mờ. Nàng cũng không nói câu nào.
Người nhà họ Tiết đều quỳ xuống, Tiết Hồng tuổi trung niên đã mất con, tự nhiên là trong lòng đau khổ gần chết. Lúc ông ta hành lễ, lời nói cũng có phần run rẩy: “Tiểu nhân gặp qua Mục Vương điện hạ. Thằng nhỏ không có tiền đồ, đã đắc tội ngài…”
Trong đôi mắt phượng của Lưu Đàn là vẻ lãnh đạm. Hắn cười mà như không cười nhìn Tiết Hồng: “Nhà họ Tiết các người, thực sự là dạy ra được một đứa con ngoan. Vương phi tương lai của ta mà hắn cũng dám mơ tưởng.”
Những lời này vừa nói ra, mặt hai anh em Tiết Hồng và Tiết Hâm đều trắng bệch như tờ giấy. Bọn họ vốn cho rằng Minh Hoàn là em gái nuôi của Lưu Đàn, trong đó nảy sinh tình cảm gì khác, tương lai Minh Hoàn sẽ được Lưu Đàn thu vào phủ.
Nhưng mấy chữ “Vương phi tương lai” vừa thốt ra, Tiết Hồng mới biết Tiết Thư Lễ đã gây họa lớn cỡ nào.
Mục Vương là bá chủ một phương, hiện nay thế cuộc bấp bênh, chuyện tương lai mặc dù khó nói trước, nhưng chắc chắn là, nếu hôm nay Mục Châu làm phản, ngày mai Mục Vương khẳng định có cơ hội cực lớn để ngồi lên ngai vàng. Vương phi của Mục Vương, cũng sẽ là hoàng hậu tương lai.
Nhà họ Tiết chẳng qua là một gia đình thư hương bình thường. Mặc dù có chút nội tình, nhưng đứng trước phủ Mục Vương thì còn không được xem là cá nằm trên thớt. Nếu nhà họ Tiết có người dám mạo phạm Vương phi của Mục Vương, e là cả nhà sẽ bị diệt sạch.
Tiết Hồng dù sao cũng là chủ của nhà họ Tiết, sóng to gió lớn thế nào cũng đã từng gặp qua. Một đứa con trai, so sánh với tương lai của Tiết phủ nhất định là không sánh bằng.
Tiết Hồng quỳ sụp xuống đất: “Khuyển tử nhất thời bị quỷ ám mới phạm vào sai lầm lớn bực này. Tiểu nhân dạy con không nghiêm, cũng nên chịu phạt.”
Bà cụ Tiết lấy khăn lau nước mắt, lúc này mới nói: “Hoàn Nhi, cháu.. tuy rằng anh họ cháu không đúng, nhưng chung quy chưa thương tổn đến cháu. Hoàn Nhi ơi, cháu nể tình bà ngoại yêu thương cháu...”
“Bà cảm thấy, nếu hắn thật sự tổn thương Hoàn Hoàn, hiện giờ có thể bị giết dễ dàng như vậy không, mà các người, có thể còn sống nói chuyện với ta ở chỗ này sao?” Lưu Đàn lạnh lùng nhìn về phía bà cụ Tiết.
Hắn cũng không có ấn tượng gì tốt về bà già này.
Việc Chu thị và Tiết Thư Lễ tính kế Minh Hoàn, bà ta biết rất rõ. Rõ ràng có khả năng ngăn cản, nhưng vì tư lợi cá nhân đã lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt, điều này làm cho Lưu Đàn căm tức không thôi.
Bà cụ Tiết cũng không biết tính tình thực sự của Lưu Đàn, nhưng bà ta biết, Minh Hoàn là người nhẹ dạ, dễ bị cảm động.
Bà ta nói: “Hoàn Nhi à, bà ngoại chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với cháu...”
“Là bà lấy cớ bị bệnh, để Hoàn Hoàn tới chăm sóc bà. Bà quản lý Tiết phủ nhiều năm như vậy, có thật là không biết mỗi một hành động của Chu thị và Tiết Thư Lễ? Nếu biết mà bà vẫn không ra tay bảo vệ, rốt cuộc trong lòng bà có tính toán gì?” Đôi mắt sắc bén của Lưu Đàn nhìn chằm chằm bà cụ Tiết, làm cho lòng người run sợ, “Hoàn Hoàn mềm lòng, không thấy rõ chân tướng, nhưng ta không phải người dễ bị bà lừa gạt như vậy.”
Bà cụ Tiết hơi biến sắc mặt.
Lưu Đàn đứng dậy. Hắn bế Minh Hoàn lên, dẫm lên máu tươi đi ra ngoài. Gấu váy của nàng trắng thuần sạch sẽ, đế giày không dính một hạt bụi.
“Nể mặt Hoàn Hoàn, hôm nay ta không tính toán nhiều với các người.” Lưu Đàn nói lạnh lùng.
Nhưng giọng nói dưới đáy lòng hắn lại đang tàn nhẫn kêu gào, hôm nay không tính toán, ngày mai hắn vẫn có thể tới tính toán.
Trong đôi mắt phượng hẹp dài của Lưu Đàn mang theo băng sương. Ra khỏi cửa, hắn lại quay đầu, ánh mắt rét thấu xương quét qua cả dám người nhà họ Tiết: “Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Tiết Hồng và bà cụ Tiết khẽ rùng mình một cái.
Chờ cho Lưu Đàn đi rồi, bà cụ Tiết mới rống lên đi tới ôm thi thể Tiết Thư Lễ: “Thư Lễ ơi!”
Tiết Hồng và Tiết Hâm nhao nhao giữ chặt bà ta: “Lão phu nhân, người nén bi thương thuận theo thay đổi ạ.”
Mắt bà ta đỏ rực, tràn đầy tia máu. Bà ta giơ tay lên cho Tiết Hồng một cái tát: “Nhìn xem con đàn bà mày lấy đi, xem kết cục của cháu tao đi! Thư Lễ có ngày hôm nay, tất cả đều là do ả Chu thị ngu xuẩn đó gây ra!”
Vừa rồi Chu thị ở ngoài cửa, nghe thấy Lưu Đàn đi rồi, bà ta bèn muốn đi vào nhìn thi thể con trai. Nghe thấy mấy lời bà cụ Tiết nói, Chu thị vừa giận vừa sợ: “Lão phu nhân, người đây là nói cái gì vậy ạ? Lúc đó con có nói với người rồi, người không hề phản đối. Là được người ngầm chập nhận, con mới dám để cho Thư Lễ làm những việc này mà!”
Tiết Hồng nhìn hai người đàn bà. Tiết Thư Lễ được hai người này nuôi lớn, tính tình nhu nhược, cực kỳ dễ bị xúi bẩy, bây giờ bị giết cũng là bởi vì lòng dạ Chu thị quá mức ác độc.
Ánh mắt cuối cùng của Mục Vương vừa mới rồi thực sự làm cho Tiết Hồng khiếp sợ trong lòng.
...
Lưu Đàn bế Minh Hoàn ra khỏi cửa. Minh Hoàn phủ tay lên cánh tay Lưu Đàn: “Điện hạ, ta tự mình đi được, ngài thả ta xuống đi.”
Lưu Đàn mỉm cười: “Thật sự đi được? Nhưng là ta lo, sau khi Hoàn Hoàn được thả xuống thì chân sẽ mềm đến mức ngã
lên người ta mất.”
Minh Hoàn nói khẽ: “Ta đi được thật.”
Lưu Đàn thả nàng xuống.
Sào Ngọc đang ở trong viện. Sau khi trở về, nàng nghe nói trong phòng xảy ra chuyện nhưng cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tiểu thư đang ở trong phòng, Sào Ngọc vốn định xông vào, khổ nỗi bị người ngăn lại không cho vào.
Ngay lúc đó, Sào Ngọc trông thấy Minh Hoàn đi ra, trong lòng chợt vui mừng: “Tiểu thư ơi!”
Minh Hoàn gật đầu: “Sào Ngọc, qua đây.”
Sào Ngọc liếc nhìn Lưu Đàn. Nàng ấy cũng không dám lỗ mãng trước mặt Lưu Đàn, cho nên, sau khi đi qua, Sào Ngọc liền hỏi nhỏ: “Tiểu thư ơi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ạ? Nô tỳ thấy người nhà họ Tiết đều đi vào, còn tưởng rằng tiểu thư đã xảy ra chuyện gì.”
Minh Hoàn lắc đầu nói: “Không cần lo lắng, cũng không phải chuyện gì to tát.”
Dĩ nhiên Lưu Đàn cũng có chỗ ở tại Yên Châu. Hắn đoán Minh Hoàn ắt hẳn đang kìm nén cảm xúc, gặp vợ chồng Khang Vương, khó tránh khỏi sẽ phải hàn huyên nói mấy lời khách sáo, nên hắn đưa Minh Hoàn tới chỗ ở của mình.
Lưu Đàn đã quen xa hoa phung phí từ nhỏ. Dinh thự ở các nơi tuy rằng không ở thường xuyên nhưng được tu sửa cực kỳ hào hoa xa xỉ.
Bởi vì các nơi đều có thuộc hạ của hắn, đa số dinh thự được những thuộc hạ này trông coi. Bọn họ đều có đủ loại thân phận, ngoài mặt cũng không để cho người ta biết là đang tận tâm cống hiến sức lực cho Mục Vương.
Chờ đến lúc vào trong viện, Lưu Đàn xuống xe ngựa. Hắn đứng bên dưới, vươn một tay ra chuẩn bị đỡ Minh Hoàn xuống.
Cho tới bây giờ, Minh Hoàn xem ra vẫn có vài phần hoảng hốt. Nàng đặt tay mình vào tay Lưu Đàn, đi xuống.
Trong viện có hầu gái và gã sai vặt. Tất cả đều yên lặng khoanh tay đứng ở một bên, không dám thở mạnh, cũng không dám giương mắt nhìn người.
Minh Hoàn nhìn xung quanh rồi nói: “Đây là phủ Khang Vương ạ? Sao khác với lần trước tới đây.”
Lưu Đàn nói: “Không phải, là chỗ ở tạm thời của ta tại Yên Châu. Hoàn Hoàn, đêm nay chúng ta tạm thời ở lại đây một đêm.”
Hắn nhìn ra Minh Hoàn đang bất an. Chờ tới lúc đưa Minh Hoàn đi vào, hắn thuận miệng phân phó đầy tớ, sai người đi tìm mấy con thỏ mới sinh chưa lâu tới cho Minh Hoàn chơi.
Ngày mai Lưu Đàn sẽ đưa Minh Hoàn quay về. Hôm nay hắn còn phải đi tới phủ Khang Vương, bàn bạc với Khang Vương một vài việc.
Có kinh nghiệm của kiếp trước, có một số việc, Lưu Đàn có thể sớm bắt tay vào làm.
Minh Hoàn ngồi trên sạp một lát. Lòng nàng hoảng hốt, chỉ cần nhắm mắt lại là hình ảnh Tiết Thư Lễ nằm trong vũng máu sẽ hiện lên trước mắt. Hình ảnh đó thực sự làm cho người ta sợ hãi. Đáng sợ nhất là Minh Hoàn không biết, chính mình ngày nào đó làm cho Lưu Đàn chán ghét mà vứt bỏ, thì có nhận được kết cục như vậy hay không.
Trong phủ tạm thời không tìm được thỏ con mới sinh. Thỏ con bên ngoài thì lại sợ mang theo bệnh, để cô nương ôm lỡ nhiễm phải cái gì cũng không tốt. Nhưng mà, có một ổ chó xồm mới sinh hơn một tháng, sạch sẽ, hình dáng cũng làm người ta yêu thích. Đám đầy tớ lại tắm sạch rồi lau khô, ôm tới, hỏi Minh Hoàn có muốn nhìn mấy con chó con này không.
Minh Hoàn cũng thấy lạ, nàng bế một con tới. Bởi vì còn quá nhỏ, mấy chú chó con này đều không phát ra được tiếng kêu chói tai, đều chỉ kêu ư ử, rất dễ bảo, rất gần người.
Minh Hoàn bế một con màu xanh xám. Bộ lông đã dài ra, tai dài mềm mềm. Nàng đặt chó con lên đầu gối, bẻ chút bánh ngọt, chó con hừ hừ ăn hết. Sau khi ăn sạch còn khẽ liếm liếm tay Minh Hoàn.
Có chó con chơi cùng, thị nữ ở đây cũng có thể nói mấy lời hay, kể một ít chuyện dễ nghe để Minh Hoàn vui. Minh Hoàn vốn dĩ vẫn đang nghĩ tới một màn đáng sợ lúc Tiết Thư Lễ chết, nhưng rồi cũng từ từ quên đi.
Chờ tới sẩm tối, người hầu chuẩn bị một bàn cơm nước tinh xảo. Minh Hoàn đi tới nhưng lại phát hiện chỉ có một chỗ ngồi cùng với một bộ bát đũa.
Nàng có chút khó hiểu: “Mục Vương điện hạ không tới sao?”
Thị nữ nói: “Bên chỗ điện hạ truyền tin tới, nói là một giờ nữa sẽ về, bảo chúng tôi chăm sóc cô thật tốt.”
Minh Hoàn nhìn thức ăn trên bàn. Mười món ăn mặn, tám món chay, còn có bốn món canh cùng mấy đĩa điểm tâm, chính là mười Minh Hoàn đi nữa, cũng không ăn hết.
Minh Hoàn nói: “Nhiều quá, thu lại mấy món các ngươi ăn đi. Ta ăn không vào.”
Thị nữ kéo ghé cho Minh Hoàn, để nàng ngồi xuống: “Đầu bếp trong phủ không biết khẩu vị của cô nương nên làm nhiều hơn một ít. Cô nương đừng từ chối. Nếu để điện hạ biết chúng tôi không tiếp đãi cô cẩn thận, nhất định sẽ hỏi tội chúng tôi. Cô nương nếm thử mỗi món một tí. Cô thích món nào, sáng mai sẽ chuẩn bị cho cô món đó.”
Những thứ này thực ra đều là món Minh Hoàn thích. Toàn bộ đều thích, Minh Hoàn có thể nhìn ra được, Lưu Đàn đã hỏi thăm rất nhiều, có điều, cũng quá mức phô trương. Một mình nàng thực ra không ăn hết được nhiều như vậy. Mỗi món ăn một miếng là nàng cũng đã no rồi.
Thị nữ gắp cho Minh Hoàn mỗi món một ít, mùi vị cũng không tệ.
Chờ dùng xong cơm tối, Minh Hoàn đi tắm thay quần áo. Căn phòng nàng nghỉ lại được quét tước rất sạch sẽ, hơn nữa lại tươi mát tao nhã. Bình ngọc, bức họa trong phòng nhìn như tầm thường, trên thực tế đều là hàng thật. Bởi vì quý giá nên nhà bình thường dùng hàng giả nhiều, nhìn thêm nữa, mới phát giác được tầm thường thấy rõ.
...
Lưu Đàn vừa đi ra từ thư phòng của Khang Vương thì người bên ngoài đột nhiên tới báo: “Bẩm Mục Vương điện hạ, nhà họ Tiết tặng ngài một món lễ vật, mong rằng ngài có thể rộng lượng, không truy cứu lỗi lầm của bọn họ nữa.”
Nói xong, một gã sai vặt bưng ra một hộp gỗ rất nặng.
Gã sai vặt mở ra cho Lưu Đàn, để hắn xem qua.
Lưu Đàn thờ ơ liếc một cái: “Ta biết rồi.”
Đựng bên trong chính là đầu của Chu thị. Tiết Hồng chắc hẳn cũng biết Lưu Đàn tàn nhẫn. Làm một người đàn ông, chuyện ông ta biết được nhất định là nhiều hơn mấy người đàn bà ở nhà sau.
Chuyện này, Lưu Đàn có lẽ sẽ nể tình bà cụ Tiết là bà ngoại Minh Hoàn mà tha cho bà ta, nhưng sẽ không tha cho Chu thị.