Sáng sớm hôm sau khi sắc trời còn chưa sáng thì Lưu Đàn đã rời đi rồi.
Cả đêm Minh Hoàn đều ngủ không được yên giấc. Nàng cứ luôn nằm mơ. Lúc thì nàng mơ thấy Tiết Thư Lễ bị Lưu Đàn giết, máu đỏ tươi bắn tung tóe khắp người nàng. Lúc thì nàng lại mơ thấy Lưu Đàn chặn nàng lại. Hắn cay độc nắm lấy cằm nàng, nói rằng không cho phép nàng rời khỏi hắn.
Giữa những cơn mơ Minh Hoàn có tỉnh lại mấy lần.
Sau khi nàng tỉnh lại, nâng mắt lên thì thấy Lưu Đàn vẫn đang ngủ.
Dưới ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu, khuôn mặt Lưu Đàn rất tuấn tú. Sống mũi hắn cao thẳng sắc bén, đôi mắt hẹp dài, quả thực là nhìn rất đẹp.
Minh Hoàn sờ mặt Lưu Đàn.
Dường như hắn cảm nhận được hơi thở của nàng nên há miệng ra cắn ngón tay nàng, không để cho nàng làm loạn. Sau đó hắn lại duỗi tay ra, ôm Minh Hoàn vào lòng, hai người một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Đợi tới lúc Minh Hoàn tỉnh lại lần nữa thì bên gối đã trống không.
Lưu Đàn đã đi rồi.
Minh Hoàn xoa xoa mặt. Nàng xuống giường rồi gọi Sào Ngọc tới rửa mặt chải đầu cho mình.
Sào Ngọc cầm quần áo mặc vào cho Minh Hoàn: “Chưa tới giờ Mão (5h) thì điện hạ đã đi rồi ạ. Sợ quấy rầy mộng đẹp của người nên điện hạ đặc biệt bảo bọn nô tài nhẹ tay nhẹ chân.”
Minh Hoàn thắt đai áo: “Đã đi rồi…”
Lông mi nàng thật dài, nhẹ nhàng rủ xuống, để lại một cái bóng mờ mờ.
Sào Ngọc nói: “Xa cách ít ngày còn hơn mới cưới. Vương phi cũng đừng buồn nữa. Chờ qua mấy tháng nữa điện hạ trở về, quan hệ của hai người nhất định sẽ tốt hơn đấy ạ.”
Minh Hoàn khẽ gật đầu.
Vốn dĩ Lưu Đàn cũng không nên ở bên cạnh nàng mãi. Minh Hoàn hiểu rằng đàn ông một mực dựa dẫm bên cạnh đàn bà thì sẽ chẳng có bao tiền đồ. Có thể đành lòng buông tay, xem sự nghiệp là quan trọng thì ngày sau mới có thể càng lâu dài hơn.
Chỉ là, chuyến đi này đường xá nguy hiểm, vẫn hi vọng Lưu Đàn nghìn vạn lần không có bất trắc gì.
Sau khi Lưu Đàn đi rồi, Minh Hoàn cũng đi theo Mục thái phi học xử lý các loại sự vụ trong Vương phủ. Thực ra thì thị nữ theo hầu trong Vương phủ có thể giải quyết mọi việc rất tốt, căn bản không cần làm phiền Minh Hoàn phải nhọc lòng. Có một vài chuyện quan trọng thì chỉ cần nàng xem qua rồi cho quyết định qua loa là được.
Mục thái phi đã sớm nghe nói rằng, từ khi mẹ đẻ của Minh Hoàn qua đời, mọi việc của nhà họ Minh đều là do Minh Hoàn xử lý. Tuy rằng tuổi nàng còn nhỏ, nhìn qua lại yếu đuối, nhưng trên thực tế, nàng cũng không dễ để cho người ta bắt nạt. Bởi thế nên Mục thái phi cũng yên tâm giao phủ Mục Vương cho Minh Hoàn quản lý.
Trong vòng mấy ngày, Mục thái phi tự mình dẫn Minh Hoàn đi một vòng cả cái phủ to như thế. Bà cũng nói một lượt về toàn bộ người trong phủ, cùng với sản nghiệp của phủ Mục Vương, rồi còn giao chìa khóa nhà kho cho Minh Hoàn.
Minh Hoàn thật ra là biết phủ Mục Vương có tài lực hùng hậu, các chư hầu vương khác không thể sánh bằng. Thế nhưng, từ trong miệng Mục thái phi, Minh Hoàn rốt cuộc phát hiện ra phu quân của nàng còn hào hoa xa xỉ hơn là nàng tưởng tượng nữa.
Thế lực của phủ Mục Vương không chỉ cắm rễ thật sâu ở Mục Châu mà trong kinh thành cũng có không ít sản nghiệp thuộc về Lưu Đàn. Các tuyến tình báo, chỉ cần Lưu Đàn muốn biết, không có tin tức nào mà hắn không có được.
Từ sau khi Lão Mục Vương qua đời, Mục thái phi lạnh nhạt với rất nhiều việc, nhưng nếu là ước nguyện của con trai, Mục thái phi sẽ không phản đối, bà sẽ chỉ ủng hộ mà thôi. Bây giờ Lưu Đàn đã cưới vợ, thực ra trên ngực Mục thái phi cũng không còn hòn đá đè chặt xuống nữa.
Bà nắm lấy tay Minh Hoàn, nói: “Tính nết Lưu Đàn hơi hấp tấp chút, nóng nảy chút, nhưng nó rất tốt với người bên cạnh. Hoàn Hoàn à, con không cần sợ nó. Có chỗ nào không đúng thì với tư cách là Vương phi, con cũng nên nói ra.”
Minh Hoàn khẽ gật đầu.
Mục thái phi nói: “Ta cũng mệt rồi. Ta đi về nghỉ trước. Hoàn Hoàn này, con cũng trở về phòng với thị nữ đi.”
...
Trân Nhu biết, nàng ta không nên phản bội Mục Vương điện hạ. Nàng ta sinh ra ở phủ Mục Vương, lớn lên ở phủ Mục Vương, cha mẹ là đầy tớ trong phủ, được Thái phi cất nhắc rất nhiều. Cho nên, nàng ta cũng có thể hầu hạ bên chỗ Mục Vương điện hạ.
Thế nhưng, Sở tam công tử thật sự là quá cuốn hút.
Trân Nhu lại hẹn gặp Sở Tinh Trạch một lần nữa.
Sở Tinh Trạch nói với Trân Nhu rằng, hắn để nàng ta chia rẽ quan hệ giữa Minh Hoàn và Lưu Đàn, chỉ là vì qua lại giữa hắn và công chúa Xứng Tâm. Công chúa Xứng Tâm yêu thích Lưu Đàn, nể tình bạn giữa hai người, Sở Tinh Trạch muốn cho công chúa Xứng Tâm được thỏa mong ước trở thành vợ của Lưu Đàn.
Nếu bảo Trân Nhu hạ độc Vương phi hoặc là làm ra chuyện gì không tốt với Vương phi, Trân Nhu tuyệt đối không dám làm.
Nàng ta biết rất rõ, Lưu Đàn đáng sợ cỡ nào.
Thế nhưng, mấy lời nho nhỏ gây xích mích, Lưu Đàn không phát hiện ra được, Trân Nhu vẫn có thể hoàn thành rất dễ dàng.
Đã là chạng vạng tối, xung quanh cũng không có ai, bên cạnh hòn non bộ cũng có rừng cây xanh um che chắn.
Sở Tinh Trạch cảm thấy, hắn nhất định là điên rồi, cho nên mới không ngừng nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp của Minh Hoàn.
Hắn thích một người con gái dịu hiền, đơn thuần lại một lòng một dạ với hắn. Nếu như người này lại xinh đẹp, có dung mạo độc nhất vô nhị thì Sở Tinh Trạch sẽ càng yêu hơn. Thế nhưng, khi hắn vất vả lắm mới gặp được thì người con gái này chỉ trong chớp mắt đã gả cho kẻ mà hắn căm ghét nhất.
Trân Nhu khẽ hôn lên cằm Sở Tinh Trạch. Nàng ta vội vã ôm lấy Sở Tinh Trạch, trong mắt tràn đầy van xin: “Công tử…”
Sở Tinh Trạch hơi híp mắt lại.
Tà hỏa trong người hắn không biết phải phát tiết ra chỗ nào. Giữa lúc hoảng hốt, khuôn mặt miễn cưỡng có thể xem là xinh đẹp của Trân Nhu lại biến thành khuôn mặt của Minh Hoàn.
Hắn cúi đầu hôn lên môi Trân Nhu.
Quần áo hai người ào ào rơi xuống. Trân Nhu khó mà kìm nổi, nàng ta vừa phát ra tiếng thì Sở Tinh Trạch đã biết rõ, Minh Hoàn sẽ không phóng đãng thế này, sẽ không chủ động đi dụ dỗ đàn ông.
Minh Hoàn luôn khép vạt áo lại thật kín đáo, không để cho người ta nhìn thấy chút gì. Thế nhưng, từ đôi bàn tay còn non mềm hơn so với trẻ con và từ gương mặt trắng như gốm sứ của nàng thì có thể thấy được, da thịt Minh Hoàn ắt hẳn là chạm vào cảm giác mịn màng, chứ không thô dày giống như Trân Nhu.
Sở Tinh Trạch cười tủm tỉm. Trong mắt hắn có ý cười, bên môi cũng là nụ cười lạnh nhạt. Bàn tay chợt nâng lên, hắn khẽ tát Trân Nhu một bạt tai: “Đồ ti tiện, nhỏ tiếng một chút.”
Trân Nhu khó mà khống chế nổi. Nàng ta tiến tới hôn lên lồng ngực Sở Tinh Trạch: “Công tử, công tử ơi.”
Sở Tinh Trạch có một khuôn mặt quá mức tuấn tú, tính tình quá mức phóng đãng, có lúc hắn cũng có thể giả bộ đủ ôn nhã. Những thứ này, đều là thứ mà Trân Nhu, cô hầu gái chưa từng tiếp xúc nhiều với đàn ông yêu thích.
Bên này đang mây mưa vần vũ thì bên kia, Minh Hoàn vịn tay Sào Ngọc đi tới.
Minh Hoàn đang nhớ lại tất cả mọi việc mà hôm nay Thái phi đã nói, nhớ về mỗi một chỗ trong phủ Mục Vương. Phủ Mục Vương thực sự là to quá, còn to hơn mười nhà họ Minh gộp lại, mà đây chỉ là một phủ đệ thôi. Ở Mục Châu Lưu Đàn còn có những phủ đệ khác.
Minh Hoàn từ nhỏ đã cơm no áo ấm, chưa từng thiếu tiền. Nàng muốn cái gì thì nói với anh trai là sẽ có ngay. Thế nhưng, tận mắt nhìn thấy tình hình thu chi trong phủ Mục Vương thì nàng vẫn bị chấn động.
Cho tới hôm nay, Minh Hoàn mới phát giác bản thân vậy mà u u mê mê gả tới một nhà có dòng dõi cao quý thế này. Mục Châu chiếm một phần
năm lãnh thổ của triều Lương, lại còn có quận Bình và quận Côn giàu dầu mỏ, hướng đông giáp Đông Hải, không ngừng buôn bán với bên ngoài.
Hoàng thất triều Lương suy thoái, tiến cống lác đác không được bao nhiêu. Cả đám ngu xuẩn không hề ý thức được nguy cơ, chỉ biết ngợp trong vàng son, mấy năm gần đây, cũng ngày càng khó khăn hơn.
Mà Lưu Đàn còn giàu hơn hoàng thất nhiều lắm.
Nàng đang mải suy nghĩ, cứ đi tiếp về phía trước thì lại nghe được âm thanh quái lạ. Sào Ngọc mặc dù không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng nàng đã xem không ít sách dâm, nghe quen thơ tình ca phú từ người kể chuyện nên đã láng máng đoán ra là cái gì.
Sào Ngọc giận tái mặt. Nàng kéo Minh Hoàn tiến lên phía trước: “Trong phủ Mục Vương mà lại có thị nữ không có tự trọng như thế, lại làm mấy chuyện dâm đãng ở ngay chỗ này.”
Minh Hoàn đi theo lên phía trước. Lúc trông thấy cảnh tượng trong bụi cỏ, trong nháy mắt nàng giật nảy mình.
Một đôi trần như nhộng, ban ngày ban mặt mà ôm nhau ở chỗ này!
Nàng vội vã quay người đi.
Sào Ngọc đang định mắng, nhưng khi nhìn rõ hai người kia, nàng sững người: “Trân Nhu? Sở tam công tử?”
Sở Tinh Trạch là vẻ mặt kinh hoàng. Hắn hiển nhiên không ngờ rằng Minh Hoàn sẽ bắt gặp chuyện này. Để cho ai bắt gặp cũng được, bất kể là ai, hắn đều có thể bịt miệng, duy chỉ có Minh Hoàn là hắn không thể.
Cổ họng Sở Tinh Trạch thoáng cái khô khốc, hắn nói: “Chị dâu đợi bên ngoài núi giả một lát, ta ra ngay.”
Minh Hoàn “Ừ” một câu rồi dẫn theo Sào Ngọc rời đi.
Lòng Sào Ngọc tràn đầy hoang mang. Nàng không dám tin, nàng cảm thấy, Sở tam công tử thường ngày quy quy củ củ, cũng không giống như hạng người sẽ yêu đương vụng trộm cho lắm.
Minh Hoàn cảm thấy có phần chán ghét. Nàng vốn đã bảo thủ, cảm thấy làm loại chuyện này ở bên ngoài, còn bị người ta bắt gặp, thực sự là quá…
Hiện giờ Thái phi không có ở đây, Sở Tinh Trạch là cháu trai của Thái phi, Minh Hoàn không tiện đi nói với Thái phi chuyện này. Giờ nàng chỉ có thể tự mình xử lý, tương lai chờ Lưu Đàn trở về rồi nói cho Lưu Đàn biết.
Mặc kệ thế nào, Sở Tinh Trạch ở lại nhà người ta mà còn tằng tịu với hầu gái trong nhà người ta, làm chuyện này quá là không phải.
Sở Tinh Trạch và Trân Nhu mặc quần áo vào rồi đi ra rất nhanh.
Áo quần của hai người vẫn còn có chút lộn xộn, nhìn qua có hơi nhăn. Sở Tinh Trạch chắp tay nói: “Chị dâu, là ta quá phận, đã mạo phạm tới người hầu bên người chị.”
Trân Nhu cũng khóc lóc quỳ xuống: “Bẩm Vương phi, đều là lỗi của nô tỳ ạ. Nô tỳ không nên chủ động đi quyến rũ Sở công tử, cầu xin người tha cho nô tỳ.”
Sào Ngọc trừng Trân Nhu: “Nếu là ngươi chủ động quyến rũ thì tha cái gì mà tha? Vương phi còn chưa có phạt ngươi đâu mà đã khóc thảm thương thế. Mẹ ngươi chết hay sao mà ngươi khóc bi thảm thế hả?”
Trân Nhu bị Sào Ngọc hung dữ chẹn họng.
Minh Hoàn thản nhiên lui về sau hai bước. Nàng không thích loại hầu gái không làm hết bổn phận cho lắm, càng không thích kiểu đàn ông không kiểm soát được mình như Sở Tinh Trạch. Vốn dĩ quan hệ đã không tốt, vội vàng giải quyết là được.
Minh Hoàn nói: “Điện hạ cũng chưa từng dùng qua người này, Tam công tử cũng không cần lo lắng. Hai người đã có tình cảm với nhau thì ta đưa thị nữ này cho Tam công tử là được. Ngày sau Tam công tử quay về Hiến Châu thì cứ dẫn nàng ta theo.”
Sở Tinh Trạch thoáng liếc nhìn Minh Hoàn. Nàng lạnh nhạt, bên môi là nụ cười hờ hững, trong mắt cũng không có biểu cảm gì, dường như cho tới bây giờ, nàng cũng chưa từng đặt người ta trong lòng.
Sở Tinh Trạch chắp tay: “Cảm ơn chị dâu.”
Minh Hoàn gật đầu: “Tam công tử dẫn người về đi. Lát nữa ta sẽ sai người đưa đồ của nàng ta đến chỗ công tử. Sắc trời sắp tối rồi, ta cũng đi về trước đây.”
Sở Tinh Trạch nhìn Minh Hoàn rời đi.
Cho dù thời tiết khô nóng, Minh Hoàn vẫn mặc váy có cổ áo. Cần cổ bị che lại rất kín kẽ, cả người chỉ có thể nhìn thấy bàn tay và khuôn mặt.
Bóng lưng nàng mảnh mai, thướt tha mềm mại, khiến cho người ta chỉ nhìn bóng lưng thôi đã có cảm giác say mê.
Chờ cho người đi khuất, biến mất khỏi tầm mắt của mình, Sở Tinh Trạch mới cúi người xuống. Hắn véo cằm Trân Nhu, nói một cách nham hiểm thâm độc: “Là ngươi bố trí?”
Trên mặt Trân Nhu đầy nước mắt.
Thực ra nàng ta đã đoán được rằng Sở Tinh Trạch gây chia rẽ quan hệ giữa Lưu Đàn và Minh Hoàn không chỉ là bởi vì công chúa Xứng Tâm, mà còn bởi vì Sở Tinh Trạch đã yêu thầm Minh Hoàn.
Trân Nhu rất thích Sở Tinh Trạch. Càng yêu thích, nàng ta càng ghen tỵ với Minh Hoàn, cho nên nàng ta cố ý hẹn hắn ở chỗ mà hôm nay Minh Hoàn sẽ đi qua.
Trân Nhu nói: “Tam công tử, sau này nô tỳ sẽ hầu hạ thật tốt…”
“Bốp” một tiếng, Sở Tinh Trạch bóp mặt Trân Nhu, cho nàng ta một cái tát. Hắn cười khẽ: “Ngươi cũng xứng hầu hạ ta sao?”
Miệng Trân Nhu trào ra máu.
Sở Tinh Trạch buồn bực không thôi, lúc này hắn chỉ muốn chém con tiện tỳ ngu xuẩn này ra thành tám mảnh.
Nếu không phải vì để có được tai mắt trong nội viện của Minh Hoàn thì sao hắn phải hi sinh bản thân, ủy khuất bản thân muốn con tiện tỳ này chứ?
Sở Tinh Trạch mỉm cười nói: “Ngươi đã thích ở bên cạnh ta như thế, vậy thì lưu lại đi, đừng có hối hận đấy nhé.”
Trong mắt Trân Nhu lộ ra hoảng hốt.
...
Minh Hoàn về tới nơi ở nhưng nàng vẫn còn buồn bực.
Ngoài Sào Ngọc thì những người còn lại nàng có thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm đều là người trong phủ Mục Vương.
Thị nữ đều vội vàng tới rót trà cho Minh Hoàn, lấy khăn cho nàng lau mặt.
Minh Hoàn nhận lấy khăn, nói: “Thu dọn đồ đạc của Trân Nhu đưa đến chỗ Sở tam công tử đi.”
Thị nữ không hiểu ý Minh Hoàn.
Sào Ngọc bĩu môi nói: “Vương phi đi trên đường, vậy mà ở bên bụi cỏ ven đường nhìn thấy hai người bọn họ…”
Minh Hoàn khẽ cười nói: “Điện hạ không ở nhà, chỉ có thể tặng ra ngoài thôi. Chẳng qua, cái loại to gan lớn mật đi quyến rũ người ngoài, chắc chắn không thể tín nhiệm được. Sào Ngọc, ngươi chuẩn bị bạc, ngày mai để cho cha mẹ của Trân Nhu ra khỏi phủ đi, nhớ nói cho Trân Nhu một tiếng.”
Trong thoáng chốc đám thị nữ đều đã hiểu ra.
Minh Hoàn nói: “Làm việc cho tốt, chớ có muốn trèo cao. Nếu có lần sau, bất kể là vị khách nào, nếu vi phạm quy định trong phủ thì chỉ có bị trừng phạt thôi.”