Minh Hoàn thử đẩy Lưu Đàn một cái nhưng không đẩy ra được.
Nàng nói một cách bất đắc dĩ: “Điện hạ trở về nhưng còn chưa tới chỗ Thái phi đâu đấy. Thái phi mà biết nhất định sẽ khó chịu. Trong khoảng thời gian này, Thái phi cũng rất nhớ và lo lắng cho chàng.”
Lưu Đàn cắn tai Minh Hoàn rồi nói: “Tối qua ta đã sai người báo cho thị nữ bên chỗ Thái phi rồi. Thời gian còn sớm, giờ này hẳn là Thái phi vẫn chưa thức dậy dùng bữa sáng đâu.”
Minh Hoàn nhắm mắt lại: “Vậy, lát nữa điện hạ nhanh chút, đừng làm lâu quá.”
Lưu Đàn nhìn biểu cảm đáng yêu của nàng mà không nhịn được cười: “Được. Lát nữa ta sẽ nhanh hơn chút. Hoàn Hoàn dù thế nào cũng đừng cầu xin tha thứ đấy.”
Minh Hoàn: “…”
Minh Hoàn cảm thấy nàng thực sự không nên nói như vậy. Hai khắc sau, nàng khóc không ra nước mắt, cũng không nói được câu nào ra miệng. Nàng chỉ có thể gắng gượng túm lấy vạt áo Lưu Đàn, cầu xin hắn dừng lại.
Nhưng Lưu Đàn không nghe lời Minh Hoàn. Hắn cười nói bên tai nàng: “Vừa nãy là ai nói phải nhanh hơn chút hả?”
Minh Hoàn cắn môi, không nói nên lời.
Sau khi xong việc, Lưu Đàn vừa lòng thỏa dạ ôm Minh Hoàn đi tắm. Minh Hoàn túm lấy vạt áo hắn, một lúc lâu sau mới nói khẽ: “Điện hạ trở về là được. Thời gian này, ta…”
Nàng thật sự rất nhớ Lưu Đàn.
Lưu Đàn cụng trán lên trán nàng: “Hoàn Hoàn ngốc.”
Hắn và nàng, mười ngón đan vào nhau: “Từ nay về sau, ta sẽ không xa nàng lâu như vậy nữa.”
Thực ra, người không bỏ được chính là hắn.
Lưu Đàn cực ít khi rời xa Minh Hoàn lâu thế này. Hắn còn nhớ như in, kiếp trước sau khi hắn qua đời, hồn phách của hắn vẫn một mực theo bên cạnh Minh Hoàn. Từ đó trở đi, hắn và Minh Hoàn chưa từng rời xa.
Sau này lại càng không muốn chia lìa.
Minh Hoàn gật đầu.
Vương triều nhà Vệ được lập nên. Lưu Đàn dẫn theo Minh Hoàn cùng với Thái phi về kinh thành. Minh Hoàn được lập làm Hoàng hậu, Lưu Hoàn hiển nhiên là được lập làm Thái tử.
Vương triều vừa mới thành lập, Lưu Đàn vẫn chưa mở rộng hậu cung. Theo hắn thấy, hậu cung chỉ có một mình Minh Hoàn là đủ rồi. Đa số đại thần hôm nay đều là cấp dưới của Lưu Đàn ngày xưa, mọi người đều biết bệ hạ coi trọng Hoàng hậu nương nương cỡ nào, bởi vậy, có cực ít người khuyên Lưu Đàn mở rộng hậu cung.
Chẳng mấy chốc mà bảy năm đã trôi qua.
Cậu anh Lưu Hoàn đã được tám tuổi, cậu em Lưu Du thì cũng bằng tuổi Lưu Hoàn. Hai đứa bé mặc dù là cặp song sinh, thế nhưng bề ngoài lại không hề giống nhau.
Lưu Hoàn với Lưu Đàn đơn giản là như từ một khuôn đúc ra. Mặt mày cậu bé gần như giống hệt Lưu Đàn, hơn nữa tính tình thì cũng tương tự Lưu Đàn, cả ngày không cho người ta bớt lo, ở trong cung cũng có thể quậy tới long trời lở đất.
Một mùa xuân mới lại tới, sinh nhật của hai anh em cũng sắp đến rồi.
Hai anh em ở trong cùng một cung điện. Vừa mới sáng sớm, cậu anh Lưu Hoàn đã cực kỳ không an phận mà nhảy khỏi giường.
Cậu anh chạy đến phòng của cậu em. Em trai còn chưa dậy, vẫn đang nằm ỳ ở trên giường ngủ nướng.
Lưu Hoàn xốc chăn lên rồi vươn bàn tay nhỏ ra bóp mặt em trai: “Mặt trời cũng chiếu đến mông rồi mà em còn chưa chịu rời giường nữa. Du Du ơi, nếu mẫu hậu mà biết là em không dậy sớm đọc sách thì chắc chắn sẽ nổi giận cho coi.”
Lưu Du đem chăn cuộn lại, quấn quanh người hệt như một con sâu róm. Cậu bé xoay người đi: “Đọc sách gì chứ. Tứ thư ngũ kinh em đều thuộc làu làu rồi, nhưng là anh đó, Thái Tử điện hạ thân ái ạ. Hôm qua mẫu hậu còn phê bình anh không nghiên cứu thấu đáo《 Mạnh tử 》kìa.”
Lưu Hoàn đỏ mặt: “Đó là vì mẫu hậu hỏi vấn đề quá lắt léo. Du Du này, em mà còn chế nhạo anh nữa là anh sẽ bắt một con sâu róm thả lên giường em đó.”
Lưu Du rốt cuộc xoay người lại, để lộ ra một khuôn mặt nhỏ cực kỳ thanh tú. Bởi vì vừa bị Lưu Hoàn nhéo nên trên má Lưu Du còn có mấy vết đỏ.
Lưu Du nhướng mày, nói: “Mới sáng sớm anh đã tới phá mộng đẹp của em, là vì cái gì hả?”
Lưu Hoàn đi cả giày trèo lên giường của Lưu Du. Lưu Du đẩy cậu bé xuống: “Bẩn thỉu, anh cởi giày rồi hãy lên.”
Em trai tuy còn nhỏ tuổi nhưng có bệnh ưa sạch sẽ. Cậu sẽ không cho phép người khác tùy tiện chạm vào mình.
Lưu Hoàn đành phải cởi giày rồi mới ngồi lên giường: “Hôm nay là sinh nhật của hai anh em mình. Du Du này, em đoán xem phụ hoàng và mẫu hậu sẽ tặng quà gì cho chúng ta?”
“Chắc là mẫu hậu sẽ tặng em một con ngựa trắng, về phần anh thì ——” Lưu Du cười xấu xa nói, “Sẽ tặng anh một bộ tứ thư ngũ kinh mới để anh học thuộc.”
Lưu Hoàn tóm lấy gáy Lưu Du: “Anh có lòng tốt tới bàn bạc với em mà em lại chế nhạo anh à. Du Du, xem anh dạy dỗ em thế nào nhé.”
Nói rồi, Lưu Hoàn lập tức nhào tới gãi bụng Lưu Du.
Bàn về sức lực thì Lưu Du không cách nào đánh lại Lưu Hoàn được, thế nên, Lưu Du biết thời biết thế bèn chịu thua, liên tục cầu xin tha thứ: “Em sai rồi. Anh ơi, anh dừng tay đi mà.”
Lúc này Lưu Hoàn mới buông tay.
Lưu Du xuống giường. Cậu cũng không gọi cung nữ tới hầu hạ mà trực tiếp lấy quần áo mặc vào. Lưu Du vừa mặc áo vừa nói: “Em chỉ muốn một con ngựa trắng thôi, còn anh ấy à… Nếu không em nói với phụ hoàng một tiếng, để phụ hoàng đóng gói bé em họ nhà ông cậu tới tặng cho anh nhé?”
Anh cả của Minh Hoàn là Minh Ly đã kết hôn với một tiểu thư thế gia mấy năm trước, sinh được một cô con gái đặt tên là Minh Yên. Minh Yên có vẻ ngoài trong sáng đáng yêu, Lưu Hoàn cực thích cô em họ này. Mỗi lần Minh Yên tiến cung, Lưu Hoàn đều phải kéo cô bé đi chơi cùng.
Lưu Hoàn lườm Lưu Du: “Anh còn nhỏ, không muốn những thứ này đâu. Du Du em đọc sách gì đấy? Sao đầy đầu là mấy thứ linh tinh bát nháo thế hả?”
Lưu Du mặc quần áo xong rất nhanh.
Lưu Hoàn thường mặc một bộ áo bào màu đen. Cậu cũng không để ý nhiều tới vẻ bề ngoài, bởi vì cậu từng theo võ quan đi tới quân doanh chơi, còn thường đi săn thú nữa. Tuy tuổi Lưu Hoàn còn rất nhỏ, nhưng so sánh với đám trẻ con cùng lứa tuổi thì bản lĩnh của cậu bé tốt hơn, cũng có nhiều mưu lược hơn.
Lưu Du bình thường cũng rất khéo léo. Dù tuổi còn nhỏ nhưng còn cầu tiến hơn cả người lớn.
Cậu bé đang mặc một bộ trường bào màu trắng có chất lượng hoàn hảo. Trên áo bào có thêu họa tiết đám mây màu vàng. Giày cũng là màu trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi. Mão ngọc buộc tóc cũng phải là bạch ngọc, không có một chút xíu tỳ vết nào.
Tướng mạo và tính cách của Lưu Hoàn thì đều giống Lưu Đàn. Bề ngoài của Lưu Du thì có ba phần tương tự Minh Hoàn. Hai năm trước còn có người nhận nhầm Lưu Du là con gái, Lưu Du cũng rất bất mãn với việc này. Tính nết của Lưu Du không giống Lưu Đàn nhưng cũng không giống Minh Hoàn. Cậu bé quay về phía gương, sửa sang lại miếng ngọc đeo bên thắt lưng: “Em hả? Đương nhiên là đọc sách thánh hiền. Anh mới đọc mấy sách linh tinh ấy.”
Lưu Hoàn tháo ngọc bội đang treo trên thắt lưng của Lưu Du xuống rồi bỏ chạy: “Con trai mà đeo ngọc bội gì chứ, chẳng oai phong tí nào hết.”
Lưu Du vội vàng đuổi theo: “Anh trả cho em! Cái đấy là mẫu hậu tặng em đó!”
...
Mới sáng sớm Minh Hoàn tỉnh lại mà cảm thấy lười biếng không muốn nhúc nhích.
Nhoáng cái đã bao năm trôi qua, nhưng thời gian lại chưa từng lưu lại một chút dấu vết nào trên người nàng.
Minh Hoàn vẫn đẹp như vậy. Màu da như tuyết, tóc đen như mực, môi không tô son mà đỏ, so với ngày xưa còn có thêm mấy phần cao quý ung dung.
Cung nữ hầu hạ Minh Hoàn mặc quần áo. Mới sáng sớm đã nghe thấy tiếng cãi nhau om xòm ở bên ngoài. Minh Hoàn nhíu mày: “Sao thế?”
Cung nữ vừa sửa sang lại gấu váy cho Minh Hoàn vừa nói: “Chắc là Thái
Tử điện hạ và Nhị hoàng tử điện hạ đã tới rồi ạ. Hôm nay là sinh nhật của hai vị điện hạ. Có điều, một lát nữa sẽ có mấy vị cáo mệnh phu nhân tiến cung thỉnh an người. Có cần nô tỳ sai người mời Thái Tử điện hạ và Nhị hoàng tử điện hạ tới nơi khác không ạ?”
Bên môi Minh Hoàn thoáng hiện lên nụ cười: “Phải rồi, hôm nay là sinh nhật Lưu Hoàn với Lưu Du. Bổn cung còn chưa hỏi xem hai đứa muốn cái gì.”
Đang nói chuyện thì Lưu Hoàn chạy vào. Cậu bé bổ nhào vào lòng Minh Hoàn, ngửa đầu lên nói: “Mẫu hậu ơi, Du Du bắt nạt con.”
Lưu Du: “…”
Lưu Hoàn ôm eo Minh Hoàn, rồi nói tiếp: “Du Du vừa chế nhạo con. Em ấy bảo là con không học thuộc được tứ thư ngũ kinh.”
Lưu Du: “…”
Lưu Du cãi lại: “Mẫu hậu ơi, con không có! Rõ ràng là anh ấy…”
“Du Du còn nói muốn đóng gói em họ tặng cho con nữa đấy. Mẫu hậu người xem Du Du kìa, cả ngày không học cho giỏi, trong đầu luôn nghĩ mấy chuyện chẳng ra làm sao!”
Lưu Hoàn lấy ngọc bội trong tay ra đặt vào tay Minh Hoàn: “Mẫu hậu ơi, mặc dù Du Du luôn bắt nạt con, thế nhưng, làm anh trai thì con phải nhường Du Du. Vừa nãy ngọc bội của Du Du rơi xuống đất, con nhặt được này, mẫu hậu trả lại ngọc bội cho em đi.”
Minh Hoàn nâng tay chỉ vào trán Lưu Hoàn: “Con đó —— “
Lưu Du ngước mắt lên. Cậu dùng đôi mắt long lanh nước mà nhìn Minh Hoàn: “Mẫu hậu ơi, rõ ràng là anh bắt nạt con. Anh ấy cướp ngọc bội của con…”
Lưu Du không cần nói hết lời mà chỉ tiến lên túm lấy góc áo của Minh Hoàn cũng đủ làm cho người ta thương xót bé rồi.
Lưu Hoàn nhìn thằng nhóc giỏi diễn kịch này, ở trước mặt mình thì nhanh mồm nhanh miệng mà ở trước mặt mẫu hậu thì ấp a ấp úng giả vờ đáng thương. Cậu không cam lòng: “Mẫu hậu ơi, Du Du biết giả vờ đáng thương đó!”
Minh Hoàn nhấc Lưu Hoàn đang bám trên người mình như con bạch tuộc xuống. Tay trái nàng kéo Lưu Hoàn, tay phải thì kéo Lưu Du ngồi xuống: “Anh trai bắt nạt em trai, phải chịu phạt chép sách mười lần. Em trai chưa xử lý tốt mọi việc, làm ầm ĩ tới chỗ mẫu hậu cũng là có lỗi. Em trai có bằng lòng chép hộ anh năm lần không nào?”
Lưu Du vừa định nói không bằng lòng thì Lưu Hoàn vươn ngón trỏ về phía Lưu Du rồi khẽ ngoắc ngoắc ngón tay.
Cái này có nghĩa là hai đứa có thể thương lượng riêng, đồng thời, Lưu Hoàn sẽ cho Lưu Du một ít lợi ích thỏa đáng.
Lưu Du gật đầu: “Dạ được. Con cùng chép với anh ấy.”
Hai anh em dù sao cũng là trẻ con, vừa gặp Minh Hoàn thì đều muốn nhào lên người nàng, muốn ngồi lên chân nàng.
Lưu Du nắm lấy một chuỗi đông châu mà Minh Hoàn đeo trên người: “Sáng nay mẫu hậu thức dậy có phải là đã quên mất chuyện gì rồi hay không?”
Minh Hoàn mỉm cười nói: “Hả? Mẫu hậu quên mất chuyện gì sao? Em trai nói xem mẫu hậu quên mất chuyện gì nào?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Du trong nháy mắt đỏ ửng lên, cũng không nói được cả câu.
Lưu Hoàn nói: “Du Du muốn có một con ngựa khỏe, em ấy muốn cưỡi ngựa ạ.”
Sức khỏe Lưu Du hơi yếu hơn Lưu Hoàn chút xíu, bởi vậy bình thường Lưu Du tập võ thì cũng chỉ luyện kiếm gì đó thôi, rất ít khi ở bên ngoài cưỡi ngựa.
Bởi vì vừa mới chạy băng băng, tóc của Lưu Du lúc trước được buộc cẩn thận trong mão ngọc giờ có hơi tán loạn. Minh Hoàn biết Lưu Du kỹ tính vô cùng, ăn mặc đi lại đều phải là thứ tốt nhất. Nàng khẽ nhéo má Lưu Du: “Em trai muốn cưỡi ngựa hả?”
Lưu Du gật đầu.
Minh Hoàn nói: “Cưỡi ngựa… Em trai có thể sẽ ngã từ trên lưng ngựa xuống. Có sợ không?”
Lưu Du nói: “Con không sợ!”
Lưu Hoàn lại nói tiếp: “Mặc dù Du Du rất xấu, thế nhưng làm anh trai, con sẽ bảo vệ em, không để cho em ngã xuống.”
Minh Hoàn lại nói: “Áo quần của em trai có thể sẽ bị bẩn, hơn nữa, em trai sẽ không thể mặc tay áo rộng với cả trang phục hoa lệ thế này đi cưỡi ngựa mà phải thay quần áo khác. Em trai có bằng lòng không?”
Bình thường Lưu Du rất hay bắt bẻ. Ăn mặc phải thật đẹp bởi vì bản thân cậu bé chính là một người đẹp, tuổi tuy nhỏ nhưng lại kiêu ngạo vô cùng. Lưu Du mà mặc quần áo thì nhất định phải sạch sẽ, phải hoa lệ chứ không chịu mặc trang phục cưỡi ngựa.
Thế nhưng, ngẫm nghĩ lại, Lưu Du vẫn gật đầu: “Con bằng lòng ạ!”
Minh Hoàn chỉnh sửa lại mão buộc tóc cho Lưu Du: “Vậy được, mẫu hậu đồng ý. Kế tiếp, con phải hỏi ý phụ hoàng, xem xem phụ hoàng có đồng ý không.”
Lưu Du gật đầu. Bé nhìn thoáng qua Lưu Hoàn, lại nói: “Anh nói với con rằng hôm nay là sinh nhật của bọn con. Con ngựa này sẽ là quà sinh nhật của con mà quà sinh nhật anh ấy muốn…”
Lưu Hoàn bịt kín miệng Lưu Du: “Em đừng có nói hươu nói vượn! Anh mới không muốn đóng gói em họ đem tới đây đâu!”
Lưu Du mỉm cười trong mắt. Cậu đá Lưu Hoàn một cước rồi trốn vào bên cạnh Minh Hoàn: “Anh ấy nói, thời gian mẫu hậu chơi với bọn con mỗi ngày quá ít. Đêm nay, anh muốn mẫu hậu ngủ cùng bọn con, kể chuyện cho bọn con nghe.”
Lưu Hoàn: “…”
Quả thực Lưu Hoàn muốn lắm ý.
Nhưng mà phụ hoàng luôn chiếm lấy mẫu hậu. Vừa có chút thời gian là mẫu hậu sẽ luôn ở trong điện Kỳ Lân với phụ hoàng, có rất ít thời gian bầu bạn với hai anh em.
Chẳng qua, Lưu Hoàn không có da mặt dày như Lưu Du, có thể chủ động nói ra, vả lại còn nói đây là suy nghĩ của Lưu Hoàn nữa chứ.
Lưu Hoàn trợn mắt trừng Lưu Du.
Lưu Du nháy mắt, hàng lông mi thật dài chớp chớp, bên môi là nụ cười gian trá.
Lưu Hoàn: “…”
Hết cách rồi. Em trai quá đáng yêu, cho dù nó làm chuyện xấu tày trời, cuối cùng Lưu Hoàn vẫn phải nghiêng về phía em trai thôi.
Minh Hoàn ngẫm nghĩ rồi nói: “Yêu cầu đơn giản thế thôi à?”
Lưu Hoàn: “…”
Lưu Hoàn nói giọng yếu ớt: “Mẫu hậu ơi, chẳng đơn giản chút nào đâu ạ.”
Bởi vì phụ hoàng còn chưa đồng ý. Nếu để cho Lưu Đàn biết, đêm nay Minh Hoàn sẽ ở chỗ Lưu Hoàn và Lưu Du…
Thì cứ xác định là Lưu Đàn sẽ muốn ném Lưu Hoàn ra khỏi cung. Vì sao lại không ném Lưu Du à? Thì đại khái là bởi vì Lưu Du là con ruột còn Lưu Hoàn là con ghẻ.
Minh Hoàn nói: “Được, mẫu hậu đồng ý với các con.”