Trải qua Hồ lão thái y hết lòng điều dưỡng, Kỷ Khuynh Nhan cũng từ từ khôi phục lại tinh thần sung mãn.
Đêm khuya ngày hôm đó, nàng uống canh dược bổ thân không bao lâu, ý thức liền từ từ mơ hồ, sách cũng lười đọc tiếp, nằm ở trên giường không bao lâu đã khép mắt ngủ thiếp đi.
Cũng không biết ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy thân mình bị ẵm lên đem đi, nàng ngủ mơ mơ màng màng, cho là mình đang nằm mơ, không cảm thấy có cái gì không đúng.
Mà khi lắc lư ngày càng nghiêm trọng thì nàng hồ nghi mở mắt ra, mới phát hiện mình đúng là thật sự bị một người ôm, nam nhân một thân áo đen, trên mặt che miếng vải đen, không nhìn ra tướng mạo, bên người ánh trăng sáng tỏ, có thể nhìn thấy người nọ cứ như vậy ôm nàng nhẩy lên xuống, Vong ưu cung sớm ở lại sau lưng.
Nàng giật mình, vừa định hô lên tiếng, miệng liền bị người nọ lập tức che lại.
Kỷ Khuynh Nhan chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô, đáy lòng nhanh chóng tự hỏi đây là chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ là thích khách vào cung ám sát ? Nhưng cho dù hắn muốn ám sát, mục tiêu cũng nên là Vĩnh Liệt đế Triệu Nguyên Thừa, một nữ nhân hậu cung như làng có quan hệ gì ?
Chẳng lẽ hắn muốn cưỡng ép mình uy hiếp Triệu Nguyên Thừa ?
Tên hoàng đế thối kia có vẻ tạo không ít kẻ địch ở bên ngoài, rất có thể chính là đại thần nào oan uổng bị diệt môn hoặc là trung liệt đời sau quay lại trả thù, mới tìm đến nàng xui xẻo đầu tiên.
Ngay lúc nàng suy nghĩ vòng vèo đủ kiểu, nam tử áo đen rất nhanh liền dẫn nàng đi ra ngoài cung. Một chiếc xe ngựa dừng ở cách đó không xa, nam tử áo đen ôm nàng trực tiếp ngồi vào trong xe, phân phó phu xe lập tức rời xa nơi đây.
Giờ phút này sắc trời đã tờ mờ sáng, chính giữa mờ tối, chỉ nghe hắn nén giọng nói: “Ngươi bị bắt, không cho phép kêu loạn nếu không sẽ lấy mạng nhỏ của ngươi”.
Bị bắt ép nằm ở trong ngực hắn, Kỷ Khuynh Nhan nhíu nhíu mày. Sao lồng ngực của người này làm cho nàng cảm thấy hết sức quen thuộc, mà ngay cả mùi phát ra từ người hắn đều mơ hồ lộ ra một chút cảm giác như đã từng quen biết.
Nàng làm ra vẻ vô tội, nháy mắt to, nhỏ giọng nói: “Ngươi là ai? Tại sao muốn bắt ta? ”
Người nọ cười một tiếng: “Nghe nói ngươi là người trong lòng hoàng đế, chỉ cần bắt ngươi, tự nhiên có thể từ hoàng đế đổi lấy rất nhiều châu báu.”
Xe ngựa chạy như bay về phía trước, Kỷ Khuynh Nhan cẩn thận nghe, cảm thấy thanh âm cố ý đè thấp này cũng rất quen tai, nghi ngờ trong lòng càng sâu, chuyên chú nhìn về phía hắn, mặc dù ánh sáng trong xe vô cùng yếu ớt, nhưng từ từ thích ứng cũng thấy áng sáng lờ mờ, vẫn mơ hồ thấy được đôi tròng mắt sáng trong lại cố chấp trên gương mặt đeo miếng vải đen của đối phương.
Trong lòng nàng giật mình, hé mắt, có chút không dám tin tưởng, lại thêm sự kiện cưỡng ép lần này cảm thấy hoang mang.
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn lợi dụng ta, đổi lấy rất nhiều tài phú? ”
Người nọ cười: “Không sai”.
“ Ngươi dựa vào cái gì nghĩ Triệu Nguyên Thừa sẽ đáp ứng điều kiện của ngươi? ”
“ Tất cả người trong Kim thịnh đều biết, Triệu Nguyên Thừa gần như cưng chiều ngươi lên trời”.
“ Hừ, hắn cưng chiều ta. Vậy ngươi hẳn cũng biết ta ở hậu cung chẳng qua là một nữ nhân không có địa vị, nếu hắn thực sự sủng ta làm sao có thể đem ta biếm thành thứ dân, phế bỏ danh Hoàng hậu?’’
Người nọ cười cười, mặc dù ép buộc ôm nàng vào trong ngực nhưng động tác lại mềm nhẹ vô cùng . ‘‘ Nói không chừng hắn là sợ cây to đón gió, biến ngươi thành thứ dân, cũng là một loại hình thức khác bảo vệ ngươi.’’
Đã nói đến vậy rồi, nàng lại đoán không ra người này đến tột cùng là ai, nàng thật là ngu ngốc trong ngu ngốc. Nàng ngọ ngâỵ đứng dậy từ trong ngực của hắn, người nọ lại ngoan cố gắt gao ôm nàng, không chịu buông lỏng.
“ Ngươi buông ta ra, ta không muốn để ngươi ôm như vậy.’’
“ Làm sao, chẳng lẽ ngươi chỉ có thể chấp nhận cho hoàng đế ôm, không tiếp nhận được đụng chạm của người ngoài?’’
Kỷ Khuynh Nhan không khách khí giơ chân đá hắn một cái : “Triệu Nguyên Thừa là một tên khốn kiếp, ta làm chi phải để cái loại như hắn này ôm. Hắn là một tên hôn quân, khốn kiếp, súc sinh giết người không chớp mắt, một đại ma đầu, bộ dạng vừa già lại vừa xấu, sắc khí không tốt, lòng tham không đáy lại không tốt giống, nếu không vì sao hậu cung của hắn rõ ràng nhiều nữ nhân như vậy nhưng cho tới bây giờ một hài tử cũng không sinh được? Nói đến cùng, Triệu Nguyên Thừa kia là một phế nhân, ô ……’’
Vừa dứt lời, nàng đã được hắc y nhân ôm lại, dùng sức đánh vào mông. Nàng ủy khuất ôm cái mông đau, xé cổ họng, gầm lên giận dữ : “Ngươi đánh ta làm chi ?’’
Người áo đen gỡ bỏ miếng vải đen trên mặt, lúc này sắc trời đã gần sáng, xuyên thấu qua cửa sổ xe, ánh sáng tiến vào bên trong xe, nhìn rõ ràng người áo đen kia đúng là Triệu Nguyên Thừa.
Tuy rằng đã sớm đoán được thân phận người này, có thể nhìn thấy lại là một loại cảm giác khác.
Nam nhân cố tình kéo chặt, không khách khí lại vỗ mông nàng một cái : “Nàng đúng là được một tấc lại tiến một thước, tiểu hỗn đản, rõ ràng đã đoán được là trẫm, còn dám ở trước mặt trẫm, dùng từ khó nghe như vậy mắng chửi trẫm.’’
Kỷ Khuynh Nhan cong miệng, giả bộ giật mình: “Ai nha, thì ra là Hoàng thượng, sao trông ngài khác vậy? Chẳng lẽ có người nửa đêm bức vua thoái vị? Hoàng thượng chó cùng rựt giậu trong