Hôm đó nước biển chảy xiết, coi như Triệu Nguyên Thừa lệnh tất cả người hiểu thủy tính cùng nhau xuống biển tìm kiếm, cuối cùng đánh không lại vô tình của biển rộng, không tài nào tìm được bóng dáng Kỉ Khuynh Nhan.
Sau đó, nhìn nàng rơi xuống biển bỏ mạng - Thượng Quan Sâm - lần nữa bị bắt vào tù, mặc dù hắn hận Triệu Nguyên Thừa hận đến cắn răng nghiến lợi, nhưng là hắn bắt người làm hại Nhan muội bị giết lầm bỏ mình, hắn cũng liền yên lặng thúc thủ chịu trói.
Khi biết được sự thật Triệu Nguyên Thừa càng thêm hối hận không kịp. Hắn chẳng thể nghĩ tới, mình tự cho là thông minhlàm hại Nhan Nhi hương tiêu ngọc tấn.
"Đã qua nửa tháng, nhưng vẫn không tìm được thi thể, hoàng huynh, hoặc giả ông trời sẽ cho kỳ tích, hoặc giả Nhan muội căn bản không chết." Triệu Nguyên Duy cố gắng khiến giọng nói nhẹ nhàng, khuyên giải.
Từ khi Kỉ Khuynh Nhan rơi xuống biển, Triệu Nguyên Thừa liền cự tuyệt vào triều, cả ngày ngắm nhìn vòng ngọc Thánh Linh nhuốm máu kia, thấy vật nhớ người.
Hôm nay chỉ có thể do Triệu Nguyên Duy ra mặt xử lý tất cả chánh sự. Hắn biết lần này hoàng huynh đã gặp phải đả kích rất lớn, dù sao Nhan muội chính là sinh mệnh của hoàng huynh.
Coi như hiện tại thi thể vẫn chưa được vớt lên, nhưng khi rơi xuống biển nàng chịu trọng thương, hơn nữa hải lưu chảy xiết, dưới tình huống đó khả năng sống sót gần như không có.
Lời an ủi này đừng nói hoàng huynh không tin, ngay cả lúc chính hắn nói ra khỏi miệng, cũng là phí rất nhiều hơi sức mới nói, miễn cưỡng mình tin tưởng.
Triệu Nguyên thừa chẳng qua là sững sờ, giống như nghe được lời của đệ đệ, lại giống như không có.
Nhan Nhi là hắn tự tay hại chết .
Hắn vĩnh viễn cũng không quên được mình bắn mũi tên nặng nề kia về phía vai nàng, ánh mắt nàng tuyệt vọng mỗi đêm xuất hiện ở trong giấc mộng của hắn.
Hắn chỉ muốn ngăn cản nàng dùng Đoạn Phách phấn đi đối phó mình, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn mạng của nàng.
Nhưng cho dù hắn giải thích thế nào, cãi lại thế nào, Nhan Nhi cũng không nghe được nữa.
Nhan Nhi nhất định hận chết hắn!
Cái loại hận đó khẳng định sâu tận xương tủy, nếu không nàng sẽ không ngay cả một câu cũng không lưu, cứ như vậy nhắm mắt nhảy vào trong biển, tự tay chấm dứt tánh mạng của mình.
Đó là kháng nghị cùng trả thù không tiếng động nàng dành cho hắn.
Nàng nóng tính, thích mang thù, người khác đả thương nàng một phần, nàng sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần .
Trong lòng nàng rõ ràng, một khi nàng chết rồi, đời này hắn cũng đừng mong sống tốt.
Nàng dùng loại phương thức cực đoan nhất báo thù hắn không tín nhiệm nàng, mà phương thức quả nhiên rất thành công, thành công đến mức khiến hắn không bội phục cũng không được.
Bởi vì thế giới của hắn sụp đổ rồi, tất cả hi vọng trong giây phút nàng rơi xuống biển toàn bộ tan thành mây khói.
Hắn cười, nụ cười kia hết sức thê lương bi thảm, "Nàng dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất đối với ta, nàng trả thù vô cùng tàn nhẫn."
Triệu Nguyên Duy thấy hắn cười đến có chút không bình thường, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Nhan muội rơi xuống biển sống chết không rõ đã để cho hắn gấp đến độ bể đầu sứt trán, hoàng huynh nếu lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn, vậy hắn nên làm gì bây giờ?
"Hoàng huynh, ngài đừng như vậy, ít nhất khi chưa tìm thấy xác Nhan muội, ngài nhất định phải kiên cường, Nhan muội cát nhân thiên tướng, sẽ không chết dễ dàng như vậy. . . . . ."
Nắm thật chặt tay, ánh mắt Triệu Nguyên Thừa trống rỗng hưởng ứng, "Đúng vậy, ta cũng không tin nàng sẽ chết, một người kiêu ngạo thế kia làm sao có thể sẽ dễ dàng chết, nàng đã từng nói, nàng yêu mạng, hận nhất chính là đoạt tính mạng nàng."
Nói tới chỗ này, hắn cười cười, "Nha đầu kia nóng tính vô cùng, hôm nay ta đả thương nàng, nàng nhất định sẽ trở lại tìm ta báo thù, nếu ta còn sống, nàng đại thù chưa báo, cho nên sao nàng có thể không trở lại?"
Nói xong, nước mắt hắn chảy xuống.
Triệu Nguyên Duy âm thầm kinh hãi. Hoàng huynh luôn luôn kiên cường, ngay cả ban đầu bị những huynh đệ khác đuổi giết, bị bầy sói cắn toàn thân là máu, hắn cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Nhưng hôm nay, hoàng huynh lại khóc.
Như hài tử bị uất ức, khóc đến thương tâm tuyệt vọng, không thể ra sức như vậy.
Mặc dù tay hắn nắm quyền lớn, nhưng quyền lực lại không vãn hồi được tánh mạng nữ nhân hắn yêu.
Thì ra là, hoàng đế cũng không phải là không gì không làm được .
Triệu Nguyên Duy lặng yên thở dài. Sớm biết chữ tình đả thương người, nhưng không ngờ tình kia đủ để đả thương người sâu như vậy.
Cách kinh thành không xa có một địa phương tên là Cái Châu Tiểu Ngư Thôn, dân trong thôn đều dựa vào ra biển bắt cá sinh sống.
Lúc ban ngày, đàn ông trong thôn cũng ra biển kiếm sống, chỉ để lại một đám phụ nữ ở nhà may vá quần áo nấu cơm, chăm sóc người già cùng trẻ nhỏ.
Lúc này đã là mùa xuân tháng ba, khí trời trở nên ấm áp, khắp núi nở đầy hoa đào xinh đẹp.
Một người quần áo vải thô, chân đạp giày vải, trong miệng không đứng đắn ngậm một cây cỏ xanh, đang ngồi xếp bằng ở trên thảm cỏ
Bên trái bên phải hắn có bốn lão nhân gia râu bạc, trước mặt mỗi lão đầu bày một bàn cờ, mà mỗi ván nước cờ đều lâm vào nước chết.
Thiếu niên tuấn tú lay lay vai một người áo trắng trong đó, "Lý gia gia, ngài có nhận thua hay không?"
Đối phương hừ một tiếng, tiếp tục nghiên cứu đi như thế nào để thoát khỏi tử cục.
Thiếu niên lại quay đầu nhìn về phía mấy người khác, từng người một chỉ vào bàn cờ nói: "Tử cục, tử cục, tất cả đều là tử cục!”
Mấy lão đầu tức đến không nói gì được, ván cờ trước mắt căn bản không có xu thế thay