Trương Vệ bước tới kéo Lạc Niệm về phía sau, nháy mắt ý bảo trước mặt Vương Gia, Lạc Niệm không được vô lễ.
-
Lời nguyền của Truy Hồn Kiếm chính là, một khi máu của nàng và ta hoà lẫn vào Truy Hồn Kiếm, thì đời đời kiếp kiếp, hai chúng ta phải ở bên nhau không được chia lìa.Nếu chúng ta không ở bên cạnh đối phương, mỗi khi một trong hai người nghĩ đến đối phương, thì trái tim của người còn lại sẽ xảy ra hiện tượng đau đến chết đi sống lại.Đột nhiên Nhậm Thái Tuấn nói đến đây chợt dừng lại, ánh mắt thâm thuý nhìn chằm chằm vào Chiêu Dương.
Lúc này Trương Vệ và Trương Vinh mới hiểu vì sao Tướng Quân lại cắt tay lấy máu của Vương Phi, thì ra Tướng Quân muốn Vương Phi ở bên cạnh mình.
Chiêu Dương nghe Nhậm Thái Tuấn nói hai người phải đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh đối phương, trong lòng chợt hiện lên dự cảm chẳng lành, nhưng suy nghĩ một chút Chiêu Dương cũng chẳng quan tâm, một khi cô rời khỏi nơi này chuyện lời nguyền sẽ không liên quan gì đến cô, vì hai người ở hai thế giới khác nhau dù muốn ở bên cạnh đối phương cũng không được.
-
Vương Gia, vậy có cách nào để phá vỡ lời nguyền này không?Thật ra Lạc Niệm cũng không biết vì sao mình lại hỏi Nhậm Thái Tuấn như vậy, trong lòng Lạc Niệm đã nghĩ cả đời này Tiểu thư phải theo bên cạnh Vương Gia.
Nhậm Thái Tuấn nghe Lạc Niệm hỏi vậy, ánh mắt chợt hiện lên tia không vui.
Chẳng lẽ trong lòng Chiêu Dương, không muốn đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh hắn ta?
-
Nếu muốn phá vỡ lời nguyền thì chỉ có một cách, đó chính là một trong hai chúng ta phải dùng Truy Hồn Kiếm tự tay giết chết đối phương.Bằng không thì lời nguyền đó sẽ theo chúng ta, từ kiếp này sang đến kiếp sau.Tất cả mọi người đều kinh ngạc với lời nói của Nhậm Thái Tuấn, lời nguyền này thật độc ác.
Chiêu Dương thì khác, cô không hề tin tưởng vào lời nguyền, ở thời đại của cô tất cả mọi việc đều liên quan đến khoa học, những chuyện mê tính như thế này thật sự không thể xảy ra.
Hiện tại cái khiến Chiêu Dương hiếu kỳ nhất chính là Truy Hồn Kiếm.
Suy nghĩ đến Truy Hồn Kiếm, sự thích thú càng hiện lên rõ ràng trên gương mặt xinh đẹp của Chiêu Dương.
Nếu đúng như lời nói của Nhậm Thái Tuấn, vậy cô và Nhậm Thái Tuấn chính là chủ nhân của Truy Hồn kiếm.
Có dịp cô phải thử xem Truy Hồn kiếm này có gì lợi hại.
Trương Vệ và Trương Vinh theo Nhậm Thái Tuấn nhiều năm nên rất rõ tâm tư của hắn, Vương Gia không chỉ muốn buột lấy Vương Phi ở bên cạnh mình, nói cho chính xác Vương Gia muốn giao Truy Hồn Kiếm lại cho Vương Phi, nếu Vương Phi được Truy Hồn Kiếm bảo vệ thì Vương Gia sẽ yên tâm hơn nhiều.
Chỉ có điều vì Truy Hồn Kiếm là do Hoàng thượng ngự ban, nên Vương Gia không thể nào đường đường chính chính tặng cho Vương Phi được.
Nhậm Thái Tuấn để kiếm lại vào trong vỏ, hắn bước tới trước mặt Chiêu Dương.
-
Nàng giữ Truy Hồn Kiếm thay cho ta.Nhậm Thái Tuấn vừa nói vừa đưa cho Chiêu Dương cây kiếm Truy Hồn, Chiêu Dương nhìn hắn suy nghĩ một chút.
Chẳng lẽ ý của hắn ta chính là tặng Truy Hồn Kiếm cho cô, cô vui mừng nhận lấy Truy Hồn Kiếm.
Thật ra bề ngoài Nhậm Thái Tuấn thật lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng trên thực thế hắn là một người tỉ mỉ suy nghĩ trước sau.
Tối hôm đó Chiêu Dương nhân dịp Nhậm Thái Tuấn cùng với đám binh sĩ bàn chiến lượt công kích Bộ Tộc Khắc Thiệp trong doanh trại, Chiêu Dương lén ra ngoài nhầm mục đích thử xem Truy Hồn Kiếm có gì đặc biệt.
Chiêu Dương trên người mặt y phục do Nhậm Thái Tuấn chuẩn bị cho cô, vào lúc này cô mới hiểu dụng ý của Nhậm Thái Tuấn.
Bộ y phục này thật thoải mái rất tiện lợi, không dài lước thước ngược lại bó sát vào thân thể của cô, để cho tiện hành động.
Chiêu Dương tay cầm kiếm nhìn trước xem sau, hướng về khu rừng bên phải doanh trại, cô rất cẩn thận không để bất kỳ ai phát hiện.
Khi Chiêu Dương đến giữa khu rừng, trời đã khuya tối ôm như mực chỉ còn lại chút ít tia sáng chiếu xuống từ ánh trăng, rọi qua khe hỡi của những nhánh cây um tùm.
Chiêu Dương lập tức tìm một ít củi khô, cô dùng hai hòn đá cạ mạnh vào nhau để phát ra tia lửa, Chiêu Dương suy nghĩ rất chu toàn, cô chỉ đốt một đóng lửa nhỏ để tránh bị người khác phát hiện.
Sau khi đốt lửa xong cô hiếu kỳ cẩn thận rút Truy Hồn Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm vừa rời khỏi vỏ liền phát ra tia sáng màu xanh trong bóng đêm.
Cây kiếm nằm gọn trong tay Chiêu Dương, cô lập tức múa may cây kiếm trong tay
mình, chỉ sau vài giây thử kiếm Chiêu Dương rất hài lòng.
Cây kiếm thật nhẹ cầm trên tay rất thỏai mái.
Đột nhiên Chiêu Dương chạy nhanh về phía trước, chân đạp mạnh vào thân cây vung người lên cao xoay người 360 độ.
Cây kiếm trong tay thành thạo chém những nhánh cây, đang chặn trước mặt cô.
Ánh mắt sắc bén của Chiêu Dương hiện lên tia sáng, cô thật không ngờ Truy Hồn kiếm lại sắt bén đến như vậy.
Đã lâu Chiêu Dương không được ra quyền thỏa thích như bây giờ, tuy cô quen dùng súng nhưng cầm trên tay Truy Hồn Kiếm lại không tồi, ngược lại còn có phần hào hứng.
Chiêu Dương sẵn dịp này luyện lại vỏ thuật của mình, cô đến đây được mấy tháng chưa từng dùng đến vỏ nghệ, xém một chút đánh nhau như thế nào cô cũng quên luôn.
Trong lúc Chiêu Dương đang hăng say luyện tập, đột nhiên cô nghe được từ xa vọng đến tiếng đánh nhau, thật không ngờ Truy Hồn Kiếm trên tay cô lại có phản ứng.
Truy Hồn Kiếm bị thứ gì đó thu hút, lập tức hướng về phía trước xông tới, giống như muốn dẫn đường Chiêu Dương đến nơi phát ra âm thanh đánh nhau.
Chiêu Dương không biết vì sao Truy Hồn Kiếm lại có phản ứng mạnh mẽ này, cô chỉ biết chạy nhanh theo nó, nếu để lạc mất Truy Hồn Kiếm chắc chắn Hoàng thượng nhất định sẽ trừng phạt Nhậm Thái Tuấn.
Truy Hồn Kiếm vừa tìm đến nơi đánh nhau liền xông tới, Chiêu Dương kinh ngạc vì lúc này Truy Hồn vẫn đang nằm trong tay cô, dù Chiêu Dương có dùng hết sức ngăn Truy Hồn Kiếm lại cũng không được.
Lúc này Chiêu Dương nhìn thấy một đám hắc y đang vay quanh tập kích một người đàn ông đơn thân đọc mã, Chiêu Dương thật sự không muốn xen vào chuyện của người khác, tránh trút họa vào thân, suy nghĩ một chút Chiêu Dương cũng không thể làm ngơ trước cảnh một đám người ỷ mạnh hiếp yếu.
Nghĩ vậy Chiêu Dương liền ra tay tương trợ, cô xé một mảnh vải trên áo của mình che đi nửa gương mặt, tránh cho bọn hắc y nhận ra được dung mạo của cô, cô chỉ sợ hành động của mình sẽ liên lụy đến Nhậm Thái Tuấn.
Sau khi chắc chắn không ai nhận ra mình Chiêu Dương mới xông tới, từng quyền Chiêu Dương tung ra đều nhắm vào chỗ hiểm của bọn họ.
Chỉ trong tích tắc năm tên hắc y đã dồn hết sức lực để tấn công Chiêu Dương, họ không còn chú tâm đến người đàn ông đang hấp hối dưới mặt đất, vì họ biết hắn ta sẽ không thoát khỏi cái chết.
Ánh mắt sắc bén của Chiêu Dương quét ngang qua người của bọn họ, cô nâng Truy Hồn Kiếm trong tay lên đưa ra trước mặt.
Ánh sáng từ ánh trăng rọi thẳng vào thanh kiếm Truy Hồn, phản chiếu lại ánh mắt lạnh lùng của Chiêu Dương.
Sát khí tỏa ra từ trong ánh mắt của cô, khiến năm tên hắc y thấp thỏm trong lòng.
Họ nhanh chóng lấy lại tinh thần xông tới tập kích cô, Chiêu Dương cong môi cười khinh thường, cô dùng sức phóng khỏi mặt đất xoay người một vòng, Truy Hồn Kiếm trên tay thuận theo hành động của Chiêu Dương quẹt ngang qua cổ của mấy tên hắc y, cắt một đường thật sâu, máu màu đỏ sẫm bất giác phun ra từ yết hầu của bọn họ nhuộm cả thanh kiếm Truy Hồn, họ chết ngay lập tức.
Một tên hắc y bị Chiêu Dương đả thương nằm thoi thóp dưới mặt đất, nhìn thấy cảnh hãi hùng trước mặt, hắn liền kinh hãi dùng hết sức lực còn lại bò về rừng cây rậm rạp phía sau chạy trốn.