Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế

Quân tiếp viện


trước sau

Chiêu Dương cầm chặt Truy Hồn Kiếm, cô khom tới nói nhỏ vào tai con bạch mã.

- Ngoan, chúng ta phải cứu Vương Gia.

Nói xong chân Chiêu Dương đạp mạnh vào bụng con ngựa, tay giật dây cương.

Con bạch mã phóng bán sống bán chết về phía trước.

Vừa chạy ngang qua tên địch nào, Chiêu Dương liền dùng Truy Hồn Kiếm giết chết tên đó ngay.

Người của Nhậm Thái Tuấn tuy ít nhưng họ toàn là tinh anh trong tinh anh, một có thể chọi lại mười.

Chỉ một mình Nhậm Thái Tuấn đã giải quyết gần phân nửa đám người của Khắc Phổ Dạ.

Khắc Phổ Dạ nhìn thấy binh lính của mình, từng tên từng tên một bị hạ gục, huyết khí trong lòng hắn sôi trào.

Khắc Phổ Dạ đẩy hai tên binh lính đang che chỡ trước mặt hắn ra, Khắc Phổ Dạ cầm kiếm xông thẳng đến Nhậm Thái Tuấn.

Hai người đánh nhau quyết liệt, Nhậm Thái Tuấn ra quyền vừa mạnh vừa chuẩn, hắn cầm kiếm liên tục tấn công Khắc Phổ Dạ, khiến Khắc Phổ Dạ trở tay không kịp.

Tên tướng sĩ cận thân của Khắc Phổ Dạ đang đối phó với Trương Vệ, nhìn thấy thái tử trong tình cảnh nguy hiểm liền lao tới, hai người bắt tay nhau đối phó với Nhậm Thái Tuấn.

Sắc mặt của Nhậm Thái Tuấn không hề thay đổi, hắn bình tĩnh một cách lạ thường, nếu đã lãnh binh ra chiến trường, thì hắn cũng biết câu binh bất yếm trá.

Chiêu Dương vừa phóng ngựa lao thẳng vào tâm điểm của cuộc chiến, miệng không ngừng kêu lên.

- Tướng Quân......... Tướng Quân.......

Quân tiếp viện của chúng ta đã tới.

Trong lúc Chiêu Dương đang hô hò gia tăng uy thế, từ phía trên A Tâm dùng võ công đẩy mấy tảng đá xuống, còn A Băng ở phía sau con đường núi không ngừng dục ngựa, tạo ra âm thanh thật lớn.

"Cọc.......cọc.......cọc......."

Hiện tượng này khiến Khắc Phổ Dạ và binh sĩ của hắn lầm tưởng, phía sau đang tiến tới đoàn binh hùng hậu của Nhậm Thái Tuấn.

Người của Khắc Phổ Dạ bị một màn hù dọa của Chiêu Dương, khiến duệ khí của bọn họ suy giảm trầm trọng trong lòng hoang mang.

Trương Vệ nghe Chiêu Dương nói vậy, trong lòng lập tức trỗi lên hào khí.

- Tốt.........để ta xem các người làm cách nào để thoát thân.

Trương Vệ vừa quát lên, liền ra hiệu cho bọn thuộc hạ xông tới.

Nhậm Thái Tuấn nhíu mày, nét mặt lạnh lùng giờ càng đáng sợ hơn, khi hắn nhìn thấy người đang phóng ngựa điên cuồng lao vào trận chiến chính là Chiêu Dương.

Lúc này không biết Nhậm Thái Tuấn bị đứt dây thần kinh gì, hắn đột nhiên trở nên hung hăng tàn nhẫn một cách đáng sợ, gặp tên nào là giết tên đó.

Sát khí từ trong ánh mắt của Nhậm Thái Tuấn khiến Khắc Phổ Dạ và tên tướng sỉ cận thân lạnh cả sống lưng.

Họ vừa bị Nhậm Thái Tuấn và thuộc hạ đánh trả, vừa phải đối phó với những tảng đá rơi xuống từ phía trên núi, bây giờ còn phải đối mặt với đoàn binh tiếp viện phía sau.

Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, tên tướng sĩ liền kéo Khắc Phổ Dạ sang một bên nói nhỏ với hắn.

- Thái tử, chúng ta mau rút lui.

Nếu đội quân tiếp viện của Nhậm Thái Tuấn mà tới, dù chúng ta có mọc thêm cánh cũng khó mà sống sót rời khỏi nơi này.

Cho dù hắn chưa một lần chọi thẳng với Nhậm Thái Tuấn trên chiến trường, nhưng uy danh ra tay tàn nhẫn độc đoán của Nhậm Thái Tuấn đã lan truyền khắp thiên hạ.

Khắc Phổ Dạ nhăn mặt nhìn tên tướng sĩ, tuy trong lòng không muốn nhưng đành phải nghe theo lời của hắn ta.

Vì Khắc Phổ Dạ biết đoàn quân của Nhậm Thái Tuấn, bách chiến bách thắng.

- Rút lui!

Khắc Phổ Dạ lớn tiếng quát lên, ngay lập tức hắn được binh lính yểm trợ rút lui.

Trương Vệ nhìn thấy mình đang chiếm thế thượng phong, nên trong lòng hăng máu.

Định cho người đuổi theo đám người của Khắc Phổ Dạ, bắt hắn về làm con tin, nhưng thật không ngờ Nhậm Thái Tuấn nhìn thấu tâm tư của hắn.

- Không cần đuổi theo.

Giọng nói trầm khàn mang theo tia tức giận của Nhậm Thái Tuấn vang lên, khiến bước chân của Trương Vệ lập tức dừng lại.

Nói xong Nhậm Thái Tuấn xoay người lại, ánh mắt nguy hiểm tàn ẩn nộ khí nhìn thẳng vào tên binh sĩ đang phóng ngựa về phía hắn.

Trương Vệ không hiểu, rõ ràng chỉ
cần họ đuổi theo chắc chắn sẽ bắt được tên đáng chết Khắc Phổ Dạ kia.

- Tướng Quân, sao mình không nhân dịp này thị uy với bọn người của Bộ Tộc Khắc Thiệp, cho họ biết tuyệt đối đừng nên chóng chọi với Nhậm gia quân của chúng ta.

Nhậm Thái Tuấn nghe Trương Vệ nói vậy, cặp mắt sắc bén liền nhìn sang Trương Vệ.

- Ngươi nghĩ quân tiếp viện của chúng ta tới thật sao?

Nhậm Thái Tuấn nhướng mày nói ra những lời này, càng khiến Trương Vệ băng khoăn trong lòng.

Việc này là sao?

Vừa rồi rõ ràng hắn nghe được tiếng ngựa dồn dập, còn những tảng đá từ phía trên núi được quân tiếp viện quăng xuống.

- Không phải là quân tiếp viện của chúng ta sao?

Đổi lại với câu hỏi của Trương Vệ chỉ là sự yên tĩnh đáng sợ của Nhậm Thái Tuấn.

Sắc mặt của Nhậm Thái Tuấn lúc này y như ma quỷ, hắn siết chặt cây kiếm trên tay mình nhìn Chiêu Dương nghiếng răng ken két.

Con ngựa và Chiêu Dương vừa dừng lại trước mặt Nhậm Thái Tuấn, cô liền bị hắn hung hăng chất vấn.

- Nàng thật lớn gan!

Dám không nghe theo mệnh lệnh của ta!

Chiêu Dương không quan tâm đến lời nói của Nhậm Thái Tuấn, nàng thản nhiên xuống ngựa bước đến trước mặt hắn.

Trương Vệ nhìn tên binh sĩ trước mặt, trong lòng cảm thấy hắn rất quen mặt.

Chiêu Dương nhìn Nhậm Thái Tuấn dửng dưng nói.

- Thiếp muốn theo chàng vậy thì sao?

Chiêu Dương nhìn Nhậm Thái Tuấn nói, cô liều mạng đến cứu hắn vậy mà một tiếng cảm ơn cũng không có còn bày ra bộ mặt đáng ghét này.

Biết trước như vậy nàng sẽ để mặc hắn bị vây đến thế cùng lực kiệt, binh sĩ tử vong vô số.

Lúc này Trương Vệ mới biết tên binh lính ốm yếu này chính là Vương Phi.

Trương Vệ nhìn Chiêu Dương khó hiểu nói.

- Vương Phi, vừa rồi người nói có quân tiếp viện.

Việc này là sao?

Chiêu Dương đang bày ra bộ mặt hầm hầm nhìn Nhậm Thái Tuấn, nghe Trương Vệ hỏi vậy nàng xoay mặt nhìn Trương Vệ nhếch môi cười khinh thường.

- Ở đâu ra quân tiếp viện?

Ta chỉ thổi phòng hù dọa bọn họ thôi.

Đường đường là một tướng quân quyền cao chức trọng, ở trong quân trại chỉ dưới một mình Nhậm Thái Tuấn mà thôi.

Vậy mà không nhìn ra cái trò cỏn con của nàng, với năng lực này thì làm sao có thể ở bên cạnh phù trợ Nhậm Thái Tuấn đăng cơ.

Nghe Chiêu Dương nói vậy, Trương Vệ mới hiểu.

Sao mình lại không nghĩ ra điều này, nếu như Trương Vinh thật sự đưa quân tới cứu giá thì sẽ không bày ra nhiều trò vô ích vậy.

Trương Vệ nhìn Nhậm Thái Tuấn trong lòng thầm khâm phục, thì ra vừa rồi Tướng Quân không cho hắn đuổi theo Khắc Phổ Dạ là vì Tướng Quân đã biết vốn vĩ không có đội quân tiếp viện nào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện