Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế

Thi đấu


trước sau

Nhậm Thái Tuấn vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị của mình, từ tốn gật nhẹ đầu, hắn hiểu rõ trong lòng nàng đang nghĩ gì.

Nàng là muốn hắn ở bên cạnh ủng hộ nàng, nếu nàng đã tự tin như vậy, thì hắn cũng sẽ tận lực ủng hộ nàng.

Nhậm Thái Tuấn và Chiêu Dương dường như được ông trời an bài hai người phải thuộc về nhau, chỉ cần trong lòng một trong hai người suy nghĩ đến điều gì, thì đối phương sẽ hiểu rõ.

Chiêu Dương nhìn Mã Đà Lam cất giọng kiêu hãnh.

- Thái tử, người cứ yên tâm, mặc dù ta là phận nữ nhân chân yếu tay mềm, nhưng nữ nhân của Tống Quốc không hề thua kém, ngược lại còn mạnh mẽ hơn nữ nhân ở trên thảo nguyên của ngài.

Lời nói tự tin mang theo vẻ kiêu ngạo của Chiêu Dương, khiến Mã Kha Lam hơi bất an trong lòng.

Chiêu Dương là đang nói với bọn họ, đừng nên khinh thường nữ nhân Tống Quốc của nàng ta.

- Vương Phi, tại hạ không hề xem nhẹ khả năng của người.

Ta chỉ sợ binh khí này sẽ khiến Vương Phi bị thương.

Thật ra Mã Đà Lam không hề quan tâm đến sự an nguy của Chiêu Dương, hắn chỉ muốn tỏ ra phong thái của một vị thái tử khoan hồng độ lượng.

Chiêu Dương nở một nụ cười nhàn nhã, trong ánh mắt lộ rõ sự khinh bỉ, nàng ghét nhất là những kẻ khẩu phật tâm xà.

Trong lòng thì ước gì nàng thua một cách thảm hại, ngoài miệng lại tỏ ra ân cần.

- Tạ ơn thái tử đã bận tâm.

Chiêu Dương nói xong không quan tâm đến Mã Đà Lam, ánh mắt chán ghét chuyển từ trên người hắn sang Kim Long.

Nhìn thấy Kim Long đang dùng cặp mắt to tròn, y như viên hồng bảo ngọc, vừa sắc bén vừa rực lửa cũng đồng thời mang theo sự bá đạo giống y như Nhậm Thái Tuấn, những tức giận trong lòng nàng lập tức tiêu tan.

Chiêu Dương bước tới tao nhã cầm lấy dây cương, dẫn Kim Long đến trước mặt của Mã Kha Lam.

- Chúng ta có thể bắt đầu.

Nghe Chiêu Dương nói vậy, Mã Kha Lam không nói gì, nàng ta thành thạo phóng lên lưng ngựa, phong thái mạnh mẽ vô cùng, nàng ta y như một nữ Vương.

Trên người Mã Kha Lam thoát lên vẻ quyền uy, kiêu căng, phách lối của một công chúa ngang ngược, được dung túng từ nhỏ.

Sự hóng hách này đã vô tình khiến, một công chúa cao quý như nàng ta, trở nên thấp hèn.

Chiêu Dương điềm nhiên nhìn Mã Kha Lam diễn ra một màn, muốn thị uy trước mặt nàng.

Mã Kha Lam ngồi vững vàng trên lưng ngựa, nàng ta nâng mặt hất cằm nhìn Chiêu Dương với thái độ khiêu khích.

Chiêu Dương ung dung đứng yên đó, nàng cong môi cười nhàn nhã, nhìn lại y phục trên người mình.

Y phục dài thườn thượt quả thật không tiện chút nào, có phần vướng bận tay chân.

Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Chiêu Dương thản nhiên cầm lấy tà áo trước và sau dài lướt thướt, dùng sức xé mạnh một cái.

"Rẹt..........."

Hai tà áo bị Chiêu Dương thẳng tay không thương xót xé ngắn đi, Nhậm Thái Tuấn cong môi cười thích thú, nữ nhân này luôn tạo cho hắn sự ngạc nhiên.

Việc gì nàng cũng làm ra được, không theo lẽ thường tình, không theo lễ nghi, chỉ hành động tuỳ hứng.

Sau khi y phục trên người đã được chỉnh sửa cho phù hợp với hoàn cảnh, Chiêu Dương mới dùng chân thò vào trong bằng đạp sắt bên hông con ngựa, vì con ngựa Kim Long rất cao nên Chiêu Dương phải dùng sức, mượn lực đạp mạnh lên bàn đạp mới có thể phóng lên lưng Kim Long.

Mặc dù Kim Long rất lớn khiến Chiêu Dương nhìn nhỏ bé trên lưng nó, nhưng nàng lại cảm thấy hưng phấn vô cùng, giống như trước đây khi nàng ngồi trên chiếc mô tô Harley Davidson to lớn của nàng.

Chiêu Dương ngồi tên lưng ngựa với vẻ mặt kiêu ngạo, ngược lại với vẻ nữ Vương của Mã Kha Lam, Chiêu Dương nhìn y như một nữ tướng, trên người nàng thoát lên sự ngông cuồng mang theo khí thế hào hùng, khiến tất cả mọi người đều có cái nhìn khác đối với nàng.

Tên binh sĩ cầm trên tay một cây kèn hình dạng ngà voi, hắn đưa lên mép môi của mình, dùng khí tồn trong bụng thổi thật mạnh.

"Hummmmmm.....hummmmmmm.."

Tiếng cồi vừa vang lên, Mã Kha Lam đã dùng chân đạp mạnh vào bụng của con ngựa, giục nó lao về phía trước.

Chiêu Dương nhìn theo bóng lưng của Mã Kha Lam, nàng ta thật sự có tài, thần thái của Mã Kha Lam khi ngồi trên lưng ngựa thật sự có khác, mặc dù Mã Kha Lam là một nữ nhân bướng bĩnh nhưng không thể phủ nhận thực
lực của nàng ta.

Lúc này Trương Vệ đang cung kính đứng bên cạnh Nhậm Thái Tuấn, thần sắc của Nhậm Thái Tuấn băng lãnh đến độ không thể nhìn rõ tâm tư của hắn.

Nhìn thấy Mã Kha Lam thản nhiên vươn cung bắn trúng trọng tâm của tấm bia đầu tiên, trong lòng Trương Vệ nao núng vô cùng.

Chẳng lẽ Vương Phi không biết dùng cung?

Chiêu Dương vươn tay đánh mạnh vào mông Kim Long.

Con ngựa nghe theo mệnh lệnh của Chiêu Dương lao nhanh về phía trước, Chiêu Dương ngồi trên lưng ngựa khí thế oai hùng không thua gì với nam nhân.

Mã Mộ Lam và Mã Đà Lam mở to mắt vì kinh ngạc, Vương Phi nhìn y như một Tướng quân khi ra chiến trường giết giặt, sát khí phất phơi trên người Vương Phi cùng với tà khí trong đôi mắt lãnh nhược băng sương kia, đã nói cho hai người biết Mã Kha Lam không bằng.

Trương Vệ nhíu mày, ôm một bụng hoài nghi, thật ra Vương Phi biết bắn cung hay không?

Cưỡi ngựa thì hắn đã nhìn thấy qua, còn về những thứ khác hắn thật sự không rõ, không biết một nữ nhân sống trong nhung lụa như Vương Phi, còn biết được những gì?

Trương Vệ trong lòng lo lắng, suy nghĩ một lút đành lên tiếng.

- Vương Gia.......

Trương Vệ vừa lên tiếng đã bị Nhậm Thái Tuấn khoát tay ý bảo im lặng, hắn đang tập trung theo dõi Chiêu Dương, không muốn sự phiền nhiễu.

Chỉ trong tích tắc Kim Lòng đã đuổi kịp theo Mã Kha Lam.

Nhìn thấy Mã Kha Lam bắn trúng ba bia, Chiêu Dương không hề hoang mang hay hoảng loạn, ngược lại còn bình tĩnh hơn bất kỳ lúc nào.

Mã Kha Lam nhìn sang Chiêu Dương, nhìn thấy Chiêu Dương vẫn chưa ra tay, nàng ta cười đắc ý.

Chiêu Dương không hề bận tâm đến ánh nhìn mỉa mai của Mã Kha Lam, nàng vươn cung lên ánh mắt liết ngang qua năm cái bia trước mặt, trong lòng tính toán tốc độ cùng với khoản cách giữa năm cái bia.

Khi Chiêu Dương nhắm đúng vị trí, nàng dùng chân thành thạo quắn vài vòng qua dây cương kéo ngược lại.

Con ngựa vì hành động của Chiêu Dương nên dừng gắp, hai chân phía trước theo phản ứng tự nhiên vơ lên cao.

Nhậm Thái Tuấn nhìn thấy tình cảnh nguy hiểm trước mắt, con ngựa đang vươn người lên cao chỉ dùng hai chân phía sau để đứng vững dưới mặt đất. Nếu không khéo có thể quăng thân thể mảnh mai của Chiêu Dương xuống đất.

Hắn hoảng hốt muốn xông ra đấu trường để bảo vệ nàng, không để nàng bị thương.

Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Chiêu Dương không hề mất đi sự bình tĩnh, ngược lại trên người nàng lại toát lên khí thế của một kẻ nắm trong tay phần thắng.

Chiêu Dương dùng sức kẹp chặt vào lưng ngựa, nàng giữ thân thể của mình thẳng thớt.

Chiêu Dương kéo mạnh dây cung về phía sau, khi đến vị trí nàng tính trước, Chiêu Dương lập tức buông năm cây tên trên ta ra cùng một lúc.

Năm cây tên theo sự khống chế của Chiêu Dương, lao nhanh như gió về phía trước.

Chỉ trong cái chớp mắt, năm cây tên đã chính xác ghim vào trọng tâm, Chiêu Dương lập tức hạ người ngồi lại trên lưng ngựa, thân thể mảnh mai khom về phía trước, tạo thêm trọng lượng bất buộc hai chần trước của Kim Long hạ xuống mặt đất.

Lúc này những ai có mặt chứng khiến cảnh tượng vừa rồi, mắt mở thật to, miệng thì há thành chữ O.

Họ chưa từng tận mắt chứng khiến qua, người nào lại có thể một phát bắn trúng trọng tâm của năm cái bia.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện