Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế

Mạc Thành


trước sau

Không phải hắn là huynh đệ tốt cũng là cứu tinh của Nhậm Thái Tuấn sao?

Sau này khi Nhậm Thái Tuấn rơi vào tình thế sa cơ thất thế tính mạng gặp nguy hiểm, Mạc Thành sẽ là người cứu hắn ra khỏi nguy cơ.

Chiêu Dương xoay đầu lại muốn xem dung mạo người bạn tri kỉ của Nhậm Thái Tuấn.

Nàng bất ngờ với sự lịch lãm của Mạc Thái y, hắn sở hữu dung mạo tuấn tú nhã nhặn, nàng đánh giá Mạc Thành từ trên xuống dưới.

Đừng bị bề ngoài lể phép lịch thiệp của Mạc Thành đánh lừa, ngoài y thuật cao siêu ra võ nghệ của hắn không thua gì với Nhậm Thái Tuấn.

Chỉ có điều hắn không thích quan trường, niềm đam mê của hắn dồn vào việc chữa bệnh cứu người, căn bệnh càng hiểm nghèo Mạc Thành càng thích thú.

Mạc Thành không khác gì với Chiêu Dương, hắn sững sờ khi nhìn thấy diện mạo của nàng, Chiêu Quý Phi đúng thật nhân trung chi nhân khác với nữ nhân thường, không nhu mì không dịu dàng nhưng trên người lại thoát lên khí phách kiêu ngạo của một người ngồi trên cao thống lĩnh hậu cung.

Càng quan sát Chiêu Quý Phi trong lòng Mạc Thành càng thêm kinh ngạc, nữ nhân trước mắt này chẳng phải là người Hoàng thượng từng nhắc qua với hắn lúc trước sao?

Mười năm trước, trước khi hắn vào Thái y viện có một ngày hắn cùng Nhậm Thái Tuấn uống rượu hàng huyên tại Nhậm Gia.

Nhậm Thái Tuấn trong cơn say từng tâm sự với hắn.

- Mạc Thành, hôm qua ta nằm mơ nhìn thấy mình bị một đám hắc y nhân ám toán, từ trên vực rơi xuống, lúc đó ta nghĩ mình sẽ chết chắc thịt nát xương tan.

Đột nhiên trên trời xảy ra hiện tượng thất thường, một cơn gió lớn thổi ngang qua, mây đen che khuất bầu trời xanh biếc, từ trong đám mây đen kia xuất hiện tia sáng.

Nhìn y như ánh hào quang, từ trong ánh hào quang xuất hiện một nàng tiên.

Nàng ấy xinh đẹp hơn người, tuy không dịu dàng thuỳ mị nét mặt còn có phần lạnh lùng, nhưng ánh mắt của nàng ấy rất.....rất đặc biệt.

Sát khí tỏ ra từ trong con ngươi đen tuyền kia, khiến người đối diện cảm giác bất an.

Nàng vươn tay nắm lấy tay ta kéo ta lên, nhưng....nhưng cảm giác đó.....

Mạc Thành.... ngươi có biết không?

Khi đôi tay mềm mại của nàng ấy chạm vào tay ta, nó cảm giác rất lạ, hơi ấm truyền từ bàn tay của nàng ấy xông thẳng vào trái tim ta.

Khi ta tỉnh giấc cảm giác ấm áp đó vẫn còn lưu lại trên bàn tay.

Lời nói mười năm trước của Nhậm Thái Tuấn, Mạc Thành còn nhớ rất rõ vì khi Nhậm Thái Tuấn nói ra những lời này, cảm xúc trong lòng Nhậm Thái Tuấn hiện rõ trên gương mặt hắn, dường như Mạc Thành có thể cảm nhận được.

Nhậm Thái Tuấn không vui thần sắc biến đổi khi hắn nhìn thấy hai người nhìn nhau rất lâu không rời mắt.

" Uh....um......"

Nhậm Thái Tuấn hắng giọng tỏ ra mình không thoải mái, cung nữ và thái giám hốt hoảng cúi đầu không dám ngẩng lên.

Mạc Thành giật mình hắn tự biết mình đã thấy lễ.

- Thứ lỗi thần mạo phạm.

Mạc Thành bước tới vươn tay chạm vào mặt Chiêu Quý Phi để kiểm tra, nhưng thật không ngờ bàn tay còn chưa đến gần mặt của nàng đã bị Hoàng thượng chặn lại.

- Khanh hãy dùng thứ này.

Nhậm Thái Tuấn nói xong hắn thuận tay rút ra chiếc khăn tay trong tay áo của mình đưa cho Mạc Thành.

Chiêu Dương không biết vì sao Nhậm Thái Tuấn lại đưa cho Mạc Thành chiếc khăn tay, nhưng ngay sau đó sự thắc mắc trong lòng nàng liền được giải đáp.

Mạc Thành dùng khăn tay đặt trên má nàng, rồi mới chạm vào mặt nàng xem xét vết thương.

Thì ra chiếc khăn tay dùng như một bức tường, ngăn sự tiếp xúc da thịt giữa Mạc Thành và nàng.

Tuy trong lòng còn tức giận nhưng nhìn vào vẻ mặt âm ưu của Nhậm Thái Tuấn nàng biết hắn đang ghen.

Trong lòng Chiêu Dương vui ve vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bất cần, nàng không phải là loại phụ nữ dễ siêu lòng.

Sau khi Mạc Thái y xem xét vết thương trên mặt Chiêu Dương, hắn để lại bột phấn để thoa lên má nàng cho giảm sưng.

Nhậm Thái Tuấn ra lệnh cho thái giám đưa Mạc Thành về thái y viện trước.

Thật ra vết thương này đối với nàng giống y như bị một con mũi đốt chẳng có gì tò tát, chỉ vì Hoàng thượng chuyện bé sé ra to.

Nàng nhìn cung nữ Xuân Thu chuẩn bị thoa thuốc lên mặt nàng.

- Không cần, các người lui ra ngoài ta cảm thấy hơi mệt muốn nghỉ ngơi.

Cung nữ nhìn Hoàng thượng bằng ánh mắt khó xử, nhìn thấy Hoàng thượng gật đầu cung nữ mới an tâm.

Trước khi đi cung nữ Xuân Thu thận trọng đặt họp thuốc xuống cái bàn bên cạnh của Hoàng thượng rời mới rời đi.

Nhậm Thái Tuấn cầm lên họp thuốc, hắn bước tới bên cạnh nàng.

- Nàng có giận trẫm cũng nên để ý đến vết thương trên mặt của mình.

Nếu không bôi thuốc sẽ rất đau.

Chiêu Dương nhìn hắn, lúc trước khi chấp hành nhiệm vụ nàng bị thương vô số lần, nhiều lúc bị trúng đạn tình trạng nguy kịch hơn gấp trăm lần cái tát tai này.

Có vài lần thủ lĩnh đến xem nàng, ngòai ra không một ai thật sự quan tâm đến nàng.

Chiêu Dương nhìn hắn trong
lòng cảm động không thôi.

Nhậm Thái Tuấn nhìn thấy Chiêu Dương ngoan ngoãn ngồi yên đó, hắn nghĩ lời nói của mình khiến nàng suy nghĩ thông suốt.

Hắn mở nắp họp thuốc ra bôi một ít bột phấn vào ngón tay trỏ, rồi mới cẩn thận thoa lên má nàng.

Nhậm Thái Tuấn thật dịu dàng, dịu dàng đến nỗi khiến Chiêu Dương giật mình.

Nàng nhìn hắn lúc này thật chăm chú bôi thuốc, ánh mắt kiên định quả quyết khiến nàng cảm giác thân thiết vô cùng.

Nàng suy nghĩ rất lâu cũng không biết sự thân thiết đó từ đâu mà ra, cho đến khi hắn ngước mắt lên nhìn nàng, chạm phải ánh mắt sắc bén của hắn nàng chợt liên tưởng đến thủ lĩnh.

Thì ra nàng đang nhớ đến thủ lĩnh, không biết thủ lĩnh có tức giận khi nàng đột nhiên biến mất không?

Có khi nào thủ lĩnh nghĩ nàng phản bội tổ chức không?

Lúc này cảm giác như người đứng trước mặt thoa thuốc cho nàng chính là thủ lĩnh, hình ảnh của thủ lĩnh lúc ẩn lúc hiện trên người Nhậm Thái Tuấn khiến Chiêu Dương phiền não vô cùng.

Nàng tự hỏi bản thân mình, nàng thật lòng yêu hắn hay vì trong hắn thấp thoáng hình bóng của Lãnh Tuấn.

Nàng cảm giác áy náy vì mình còn chưa xác thực được tình cảm của mình đối với hắn.

Là yêu?

Là cảm động?

Hay vì nàng dùng hắn để lấp đầy sự nhớ nhung trong trái tim của nàng đối với thủ lĩnh?

Nàng không có dũng khí để tiếp tục đối diện với hắn, nàng không xứng nhận lấy tình yêu của hắn.

Nàng không đợi Nhậm Thái Tuấn thoa xong thuốc, lập tức đứng lên đi vào trong phòng ngủ để lại một Nhậm Thái Tuấn trong lòng hoang mang không biết nàng đang nghĩ gì.

Vì sao hành động hôm nay của nàng lại thất thường như vậy?

Cả đêm dài Nhậm Thái Tuấn không rời khỏi Ngự Long Viên, hắn ngồi tại bàn trà được đặt kế bên khung cửa sổ, vừa ngắm trăng vừa uống trà suy ngẫm về chuyện của tổ chức Mật Sát Lệnh và chuyện của nàng.

Đáng lẽ ra hắn còn nhiều chính sự cần phải xử lý, nhưng vì nàng hắn đành gạt bỏ tất cả để ở lại bên cạnh nàng.

Chiêu Dương nằm trên giường lớn trằn trọc cả đêm, nàng biết hắn vẫn ngồi ở bên ngoài chưa đi.

Mặc dù nàng không chợp mắt nhưng mỗi khi Nhậm Thái Tuấn bước vào phòng xem nàng, nàng liền nhắm mắt giả vờ ngủ say.

Cảm nhận được sự hiện diện của Nhậm Thái Tuấn, Chiêu Dương trong lòng khó hiểu.

Vì sao hắn phải lo lắng cho nàng, là vì tình yêu hắn dành cho nàng sao?

Suy nghĩ một lúc Chiêu Dương thiếp đi từ lúc nào nàng cũng không biết, đến khi nàng tỉnh giấc đã là sáng của ngày hôm sau.

Nàng từ từ mở đôi mắt long lanh của mình, theo thói quen của một sát thủ nàng quan sát một vòng.

Chiêu Dương kinh ngạc ngồi bật dậy khi nàng phát hiện đứng xung quanh giường là một đám cung nữ, đang dùng ánh mắt vừa vui mừng vừa tò mò nhìn nàng.

Chiêu Dương nghi ngờ nhìn theo ánh mắt khó hiểu của họ, nàng kinh ngạc khi nhìn thấy Hoàng thượng đang ngồi ngủ gật bên cạnh giường.

Dáng vẻ uy nghiêm gương mặt tuấn tú ngồi ngủ thật ngon bên cạnh nàng.

Nhìn thấy Hoàng thượng, một người cao cao tại thượng lại có thể vì nàng mà ăn ngủ không yên, trái tim nàng cảm giác vui vui.

Chiêu Dương khoát tay ý bảo cung nữ lui ra ngoài, cung nữ cúi đầu gương mặt tươi cười nhẹ nhàng lui ra, tránh kinh động đến long nhan của Hoàng thượng.

Theo hầu chủ tử được Hoàng thượng sủng ái là diễm phúc của bọn họ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện