Mạc Thành không cần suy nghĩ liền đáp.
- Theo thần biết hoa Bồ Công Anh được mộc ở phía Tây của Tống Quốc, mấy năm nay thần đã cho người đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không có manh mối gì cả.
Trên nhân gian có lời đồn, có người từng nhìn thấy hoa Bồ Công Anh tại Đa Tình Cốc.
Mạc Thành nói đến đây chợt dừng lại ánh mắt bất lực nhìn xuống đôi tay của mình, một lúc sau hắn ngẩn đầu nhìn Chiêu Dương nhẹ giọng nói tiếp.
- Nhưng Đa Tình Cốc ở đâu.... thần thật sự không rõ.
Hắn đã nghiêng cứu về loại hoa này rất lâu nhưng vẫn chưa có duyên gặp được.
Chiêu Dương nhìn Mạc Thành nghiêm túc nói.
- Mạc thái y, người hãy cố gắn kéo dài mạng sống của Hoàng Thái Hậu, hai ngày sau ta sẽ mang dược thảo Bồ Công Anh về cho người dùng làm thuốc giải.
Ánh mắt kinh ngạc của Mạc Thành nhìn thẳng vào mặt Chiêu Dương, hắn đã tốn công phí sức bấy nhiêu năm nhưng một cái lá của hoa Bồ Công Anh hắn cũng chưa từng được diễm phúc nhìn thấy, huống hồ gì là hoa.
Khẩu khí của Chiêu Quý Phi quá ngạo mạng, người dám chắc chắn rằng mình có thể tìm được hoa Bồ Công Anh sao?
Chiêu Dương nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Mạc Thành, nàng trầm tỉnh trấn an hắn.
- Mạc thái y cứ yên tâm, ta nói được thì sẽ làm được.
Lời cam kết của Chiêu Dương vẫn không thể thiết phục được Mạc Thành, hắn không tin vào năng lực của Chiêu Quý Phi.
- Chiêu Quý Phi, thứ lỗi thần mạo phạm, nhưng Bồ Công Anh là loại dược thảo quý hiếm, không dễ gì tìm thấy.
Chiêu Dương biết nỗi lo lắng trong lòng Mạc Thành, nàng không trách hắn.
- Mạc Thái Y, người cứ lo tròn bổn phận của mình còn về những chuyện khác người không cần quan tâm.
Sau khi Mạc Thành rời khỏi Ngự Long Viên, Chiêu Dương đứng lên từ chiếc ghế, nàng dùng tay xoa xoa eo của mình, không biết vì sao mấy hôm nay tòan thân nàng cảm giác mệt mỏi không có sức.
Nhưng hiện tại không phải là lúc để chú ý đến sức khỏe của nàng, Chiêu Dương nhìn Xuân Thu lúc này đang thận trọng đứng bên cạnh chờ lệnh.
- Xuân Thu ta sẽ ra ngoài tìm thuốc giải độc cho hoàng thái hậu, nếu Hoàng thượng có đến Ngự Long Viên
tìm ta, ngươi cứ nói với người bổn cung không được khỏe nên không muốn gặp ai.
Chiêu Dương vừa nói vừa đi vào trong phòng thay vào một bộ y phục hắc y, vào giờ này vệ sĩ tại cổng thành đang thay ca nên trong vòng một thời thần cổng thành không có người canh chừng.
Đôi mắt to tròn vì hốt hoảng của Xuân Thu nhìn Chiêu Dương không thể nào tiêu hoá nổi lời nói của Chiêu Dương.
Quý Phi muốn nàng lừa gạt Hoàng thượng ư?
Đó là tội chết!
Xuân Thu với gương mặt trắng bệt nhìn Chiêu Dương, lúc này đã mặc trên người hắc y.
- Quý Phi....sao.... sao có thể?
Quý Phi một mình đi ra ngoài rất nguy hiểm, vả lại nếu Hoàng thượng thật sự ngự giá đến Ngự Long Viên, nô tỳ không thể nào ngăn cảng không cho Hoàng thượng vào gặp mặt Quý Phi.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Xuân Thu Chiêu Dương cảm thấy áy náy trong lòng, nhưng biết phải làm sao đây?
Nàng không thể không đi.
- Xuân Thu, đừng quá lo lắng cứ tuỳ cơ ứng biến.
Hiện tại Hoàng thượng đang phiền muộn về chuyện của hoàng thái hậu, chắc cũng không có thời gian đến tìm bổn cung.
Tên thái giám canh chừng trước cửa nghe được đối thoại của Chiêu Dương và Xuân Thu, đột nhiên hắn viện cớ đau bụng cần phải đi nhà xí, hắn lén lúc đi đến vườn Ngự Long.
Nhìn thấy một tên binh sĩ quen mặt hắn liền bước tới nhét một tờ giấy nhỏ vào trong tay của hắn ta, rồi tiếp tục đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.
Tên binh sĩ thần sắc thận trọng mắt nhìn tứ phía, ngay sau đó hắn vội vàng quay trở về báo cáo với chủ nhân của mình.
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Chiêu Dương cầm Truy Hồn Kiếm một mình lén ra ngoài cung.
Trước khi bước ra khỏi Ngự Long Viên, Chiêu Dương không quên trấn an Xuân Thu.
- Xuân Thu, ngươi đừng quá lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Nếu Hoàng thượng có trách tội, bổn cung sẽ một mình chịu tội.
Mặc dù Chiêu Dương đã nói vậy nhưng trong lòng Xuân Thu vẫn cảm thấy bất an, nàng cố nặn ra một nụ cười gượng muốn Quý Phi yên tâm.
- Quý Phi hãy cẩn thận.
Ánh mắt chân thành của Xuân Thu khiến Chiêu Dương cảm động vô cùng, nàng gật đầu một cái rồi nhanh chân bước ra ngoài, nếu còn chậm trễ sẽ không kịp.
Ngoài trời lúc này tối đen như mực nhưng không biết vì sao
ánh trăng hôm nay lại sáng một cách khác thường.
Chiêu Dương ngẩn gương mặt xinh đẹp của mình lên, nhìn vằng trăng tròn trên cao, nàng hít vào một hơi thật sâu, không khí đêm khuya khiến Chiêu Dương cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Sau khi tâm trạng nàng vui vẻ hơn, Chiêu Dương mới tiếp tục tiến đến cổng thành.
Đứng trước cổng thành, Chiêu Dương nhìn dáo dác, không thấy ai nàng vươn chiếc nhẫn ngộc trên tay lên cao.
Ánh trăng sáng trên bầu trời rọi thẳng vào viên ngộc trên chiếc nhẫn, tỏa ra ánh sáng màu xanh lục.
Chỉ trong tích tắc ba bóng đen từ trên không trung phi thân đứng trước mặt nàng, họ cung kính quỳ xuống.
A Tâm, A Vũ và A Băng cúi đầu hành lễ.
- Chủ nhân!
Chiêu Dương nhìn ba người gật đầu một cái, ánh mắt sắc bén quét một vòng để đảm bảo không có binh sĩ nhìn thấy họ.
Nhìn thấy chung quanh yên tĩnh không một bóng người, Chiêu Dương mới an tâm.
- Nhiệm vụ ta giao cho A Thuỷ và A Hoả tiến hành đến đâu?
Ba người đứng lên đối diện với Chiêu Dương, A Tâm cung kính phục mệnh.
- Việc Chủ nhân giao phó A Thuỷ và A Hoả đã hoàn thành, Tống Tường đang được giam cầm tại tổng bộ của tổ chức Mật Sát Lệnh, được người của chúng ta giám sát ngày đêm.
Chiêu Dương nghe vậy thật hài lòng, không tệ.
Ít ra làm việc cũng gọn gàng, đến người của Hoàng thượng cũng không điều tra được gì.
Trong lòng Chiêu Dương thầm đánh giá lại tổ chức Mật Sát Lệnh của mình.
Việc Tống Tường đã xong, Chiêu Dương liền nói vào chuyện chính.
- Các người có từng nghe qua một loại dược thảo có tên gọi là Bồ Công Anh không?
Nàng nghe Mạc Thành nói qua về nó nhưng thật sự không biết phải đi đâu tìm.
A Tâm nghe nói đến Bồ Công Anh cặp mắt chợt tỏa sáng, trong năm người nàng là người am hiểu về thảo dược và chất độc nhất.
Nếu nói Mạc Thành là thái y giỏi nhất trong cung thì A Tâm chính là Hoa Đà tái sinh.
Nàng không những giỏi ở việc cứu người mà còn là cao thủ trong việc dùng kịch độc.
- Chủ nhân, thuộc hạ cũng có nghiêng cứu về loại thảo dược này.
Sao chủ nhân lại có hứng thú với nó?
Chiêu Dương trong lòng vui mừng khi nghe A Tâm nói, nàng liền giải thích.
- Ta cần nó để giải độc cho hoàng thái hậu, nhưng có điều ta không biết tìm ở đâu!
A Tâm suy nghĩ một chút, đột nhiên lời nói của sư phụ hiện lên trong đầu nàng.
- Chủ nhân, sư phụ của thuộc hạ từng nói, sáu mươi năm trước người từng nhìn thấy hoa Bồ Công Anh tại Đa Tình Cốc.
Nếu chúng ta không biết tìm hoa Bồ Công Anh ở đâu, vậy hãy đến Đa Tình Cốc thử xem.
Nghe A Tâm nói Chiêu Dương vui mừng trong lòng, nói như vậy có nghĩa là A Tâm biết Đa Tình Cốc ở đâu.
- A Tâm ngươi có biết Đa Tình Cốc nằm ở đâu không?
A Tâm gật đầu đáp.
- Dạ thuộc hạ biết vì chủ nhân của Đa Tình Cốc là sư nương của thuộc hạ.
Nhưng có điều sư nương của thuộc hạ tính tình kỳ quái, sống cách ly với thế giới bên ngòai.
Thật ra sư nương trở nên như vậy
cũng vì sư phụ của thuộc mãi mê tìm kiếm những dược thỏa quý hiếm trên thế gian, nên đã giao du khắp thiên hạ bỏ sư nương lại Đa Tình Cốc một mình không quan tâm.