Nhìn thấy Chiêu Dương cúi đầu vẻ mặt áy náy không nói gì, cơn thịnh nộ trong lòng hắn từ từ nguôi đi.
Hắn lấy trong thắt lưng ra chiếc khăn tay thiêu hình một con Thần Lòng dũng mãnh, dịu dàng lau đi vết máu trên tay nàng. Giọng nói trầm trầm mang theo sự lo lắng vang lên.
- Trẫm thật sự hết cách với nàng.
Lời nói tuy nghe như trách móc nhưng nàng biết đó xuất phát từ sự quan tâm đến nàng.
Hắn lại một lần nữa gạt bỏ tôn nghiêm, nhượng bộ trước nàng.
Chiêu Dương mỉm cười ánh mắt thâm tình nhìn hắn, vẻ mặt châm chú cẩn thận của hắn khi xem xét vết thương trên tay nàng khiến lòng nàng ấm áp, đột nhiên giọng cười quỷ quái của người phụ nữ vang lên trong không gian yên tĩnh, vang vội cả Đa Tình Cốc rộng mênh mong.
- Ha.....ha....ha......
Ha....ha.....ha....
Nam nhân trên cõi đời đều là kẻ bạc tình!
Chỉ cùng vinh quang không cùng hoạn nạn.
Ha...ha....ha.....
Chiêu Dương kinh ngạc, bà ta đang nói đến nàng?
Chẳng lẽ bà ta biết nàng đã trúng kịch độc Đa Tình?
Trong lòng Chiêu Dương thầm nghĩ,
người này không đơn giản, thần thông quản đại, nhất cử nhất động của bọn họ dường như nằm trong tầm tay của bà ta.
Mọi người lập tức đề cao cảnh giác, mắt nhìn tứ phía muốn xem giọng nói này từ đâu truyền đến.
Trương Vệ tập trung tin thần lắng nghe, hắn xoay qua nhìn Mạc Thành.
- Người này nội công thâm hậu, ta nghe ra được bà ta đang ở một nơi rất xa chúng ta.
Lời nói của Trương Vệ vừa dứt, A Tâm lập tức nhìn Chiêu Dương vui mừng bẩm báo.
- Tiểu thư, đó chính là sư nương của nô tỳ.
Mạc Thành khó hiểu sắc mặt căn thẳng nhìn A Tâm.
- Tại sao sư nương của cô lại ở Đa Tình Cốc.
A Tâm nhìn vẻ mặt khó hiểu của Mạc Thành đáp.
- Vì sư nương của ta chính là chủ nhân của Đa Tình Cốc.
Lời nói của A Tâm không chỉ khiến Mạc Thành kinh ngạc, ngay cả Nhậm Thái Tuấn cũng nghi ngờ trong lòng, hắn quan sát A Tâm.
Nữ nhân này không đơn giản tuy bền ngoài là một nô tỳ nhưng bước chân cùng với hơi thở đều đều của nàng ta, nói cho hắn biết nàng là người luyện võ.
Trong lúc mọi người còn đang hoang mang, đột nhiên mặt đất chuyển động, cảnh vật xung quanh họ bắt thình lình di chuyển khiến mọi người cảnh giác, dùng nội công để giữ vững thân mình.
Chiêu Dương nhìn thấy mấy tản đá và chậu hoa lước qua lước lại trước mặt nàng, Chiêu Dương nghi ngờ nhìn A Tâm.
- A Tâm, đã xảy ra chuyện gì?
A Tâm vô cùng bình tĩnh, nhìn Chiêu Dương giải thích.
- Tiểu thư đây gọi là Mê Tình trận, mối chốt của trận Mê Tình này là nó sẽ khiến cho người lâm trận không thể nào phân biệt được hướng ra.
Họ đi mãi để rồi nhận ra mình vẫn bị vây trong trận, cuối cùng chết vì kiệt sức.
Nghe A Tâm nói vậy tất cả mọi người mới hiểu, thì ra lời đồn trên nhân gian không sai, Đa Tình Cốc này khắp nơi toàn là cạm bẫy.
Vào thì dễ còn ra thì khó trăm bề.
Nhậm Thái Tuấn thần sắc không hề thay đổi, hắn nghiêm mặt ánh mắt sắc bén nhìn A Tâm.
- Ngươi nói ra được cái tên Đa Tình Trận này, thì ất sẽ biết cách phá giải được nó.
A Tâm nhìn Nhậm Thái Tuấn, ánh mắt lấp lánh không thể che giấu được sự kính nễ trong lòng.
Thuận đế, quả nhiên là một hoàng đế anh minh.
- Nô tỳ thật sự nể phục Hoàng thượng, trí tuệ của Hoàng thượng không ai sánh bằng.
Trong lúc này đột nhiên làng khói trắng tỏa ra từ trong những chậu hoa bên cạnh, khiến không gian trở nên mơ hồ.
Cảnh vật trước mắt họ dường như bị làng khói trắng dày đặc che khuất.
Giọng nói khẩn trương của A Tâm vang lên cảnh báo bọn họ.
- Cẩn thận, khói có độc.
Nghe A Tâm nói vậy Chiêu Dương lập tức rút cái khăn tay màu tím trong thắc lưng ra.
Nàng nhón chân khom tới, choàng hai tay qua cổ Nhậm Thái Tuấn, buộc cái khăn tay của nàng để che lại phần mũi và miệng của hắn.
Hành động vô tình của nàng khiến hai thân thể cọ sát vào nhau, hơi thở của hắn trở nên bất ổn, trái tim đập loạn.
Chỉ có nàng mới có khả năng khiến lòng trẫm sao xuyến.
Hắn đứng yên nhìn nàng, hưởng thụ cảm giác dịu dàng lo lắng của nàng, ngửi được mùi hương hoa Oải Hương thơm ngát trên mái
tóc nàng, hắn bất giác nghiêng mặt nhìn nàng.
Chớp mũi cao vuốt của hắn chạm vào gò má mịn màng của nàng, Nhậm Thái Tuấn không hề quan tâm đến tình cảnh ngàn cân treo sợ tóc hiện giờ, hắn chỉ muốn ôm ấp nàng trong lòng hắn.
Bàn tay cường tráng đột nhiên choàng qua eo nàng, kéo thân thể mảnh mai của nàng sát vào lòng hắn.
Chiêu Dương không hề biết mình đã khiến dục vọng trong người Nhậm Thái Tuấn trỗi dậy.
Cảm giác được eo mình bị hắn siết chặt nàng ngỡ ngàng ngước mặt lên nhìn hắn, nhìn thấy ngọn lửa tỏa ra từ trong đôi mắt thâm thuý kia, nàng mới ý thức rằng mình đang khiêu khích hắn.
Chiêu Dương ái ngại cúi đầu, đột nhiên một bàn tay to lớn ấm áp vươn lên che lại mũi và miệng của nàng.
- Nàng muốn chết có phải không?
Chiêu Dương ngước mắt nhìn Nhậm Thái Tuấn, sao nam nhân này dù đang quan tâm đến nàng thế nhưng luôn nói ra những lời lạnh lùng như vậy?
Mặc dù là vậy nhưng trái tim nàng cảm giác ấm áp vô cùng.
Nàng nhìn hắn cười ngọt ngào, lúc này nàng mới hiểu khi yêu một người thì tính mạng của người mình yêu còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.
Sau khi làng khói trắng dày đặc theo cơn gió tan đi, A Tâm nhìn mọi người căn dặn.
- Hoàng thượng, Tiểu thư hãy cẩn thận đi theo nô tỳ.
Chỉ cần đi sai một bước thì sẽ không thể tìm ra lối thoát.
Mọi người đều gặt đầu, cẩn thận bước theo A Tâm, đi một lúc cuối cùng họ cũng ra khỏi được trận.
Bước ra khỏi Đa Tình Trận, đập vào mắt họ chính là một nơi y như bồng lai tiên cảnh.
Căn nhà gỗ nhỏ nằm ngay chính giữa một biển hoa Bỉ ngạn đỏ thẫm, ở ngay chân cốc.
Được vay quanh bởi ba bức tường đá cao vuốt, và một thác nước trông suốt mát lạnh.
Tiếng nước chảy từ khe suối cùng với tiếng chim hót xung quanh, khiến mọi người cảm giác thoải mái trong lòng.
Chiêu Dương bị cảnh tượng mộng mơ trước mắt thu hút, nàng còn nghĩ quang cảnh huyền thoại này chỉ xuất hiện trong mơ.
Biển hoa bỉ Ngạn màu đỏ sẫm y như những giọt máu tươi xinh đẹp một cách động lòng người, khiến Chiêu Dương chìm đắm trong nó.
Ngược lại với Chiêu Dương đều Nhậm Thái Tuấn nhìn thấy, không phải là một biển hoa xinh đẹp, mà là một vườn hoa vô cùng nguy hiểm.
Từng cánh hoa màu đỏ sẫm đều chứa đựng kịch độc khiếp người.
Sau khi quan sát cảnh tượng xung quanh, họ mới chú ý đến lão bà kỳ lạ với mái tóc dài bạc phơ đang thất thần ngồi trên chiếc ghế xích đu bằng gỗ, tay thản nhiên vuốt ve tấm lưng mềm mại của con thỏ trắng đang được bà ôm trong lòng.
Lão bà không quan tâm đến sự hiện diện của một đám người lạ, lúc này đang dùng ánh mắt tò mò nhìn bà.
Chiêu Dương quan sát lão bà trước mắt, mặc dù tóc đã bạc phơ nhưng khi nhìn kĩ, Chiêu Dương phát hiện.
Người ngồi trước mắt vốn không phải là một lão bà già nua, mà là một nữ nhân chỉ mới ngoài bốn mươi, nhan sắc hương trời.