Hoàng Hậu Của Trẫm Suốt Ngày Muốn Tạo Phản

Bạo Quân Bênh Vực Vô Hoan!


trước sau

Nàng nửa như mỉm cười nhìn cung phi này, hỏi Tố Thu ở bên cạnh: “Đúng rồi, đây là ai nhỉ?”

Chỉ một câu nói cũng khiến cho cung phi xiêm y màu vàng kia tức tới tím tái mặt mày. Cô ta vào cung đã bao lâu nay, ngày nào cũng đến thỉnh an hoàng hậu theo quy tắc, vậy mà hoàng hậu tới cô ta là ai cũng không biết? Nếu như phi tần của hoàng thượng đông đúc đã đành, đằng này hoàng thượng tổng cộng chỉ có mười ba phi tần. Như vậy mà cũng không nhớ nổi sao? Rõ ràng là không xem cô ta ra gì!

Tố Thu cúi người: “Bẩm nương nương, vị này là Tống tiệp dư.”

Ngừng lại một lát, Tố Như hạ thấp giọng nói: “Đường tỷ nhà đại bá phụ của Tống An Xảo!”

Chúc Vô Hoan gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Có điều trong lịch sử đúng là không có nhân vật này. Bởi dù gì thì phi tần của Phụng Trường Dạ đều đã bị hắn chém hết, sao có thể để lại chút ít dấu ấn trong lịch sử được.

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

“Tống tiệp dư đúng không…”

Chúc Vô Hoan liếc mắt nhìn nữ nhân này, phẩm cấp phi tần của triều Đại Ninh từ cao tới thấp là: Hoàng hậu, quý phi, phi, chiêu nghi, tiệp dư, mỹ nhân, tài nhân, quý nhân, tuyển thị, thục nữ.

Nàng còn nhớ, Phụng Trường Dạ hình như chưa sắc phong quý phi, dưới nàng cao nhất cũng chỉ có một Lệ phi, sau đó là hai chiêu nghi, tiếp tới chính là Tống tiệp dư này.

Lệ phi và hai chiêu nghi kia đều không nói gì, chỉ một tiệp dư bé nhỏ cũng dám nhảy ra định làm khó dễ nàng, thật không biết cô ta to gan hay óc nho? Chúc Vô Hoan mỉm cười nói với Tống tiệp dư: “Bổn cung cảm thấy Tống tiệp dư hỏi nhầm đối tượng rồi, để ta dạy ngươi, ngươi nên hỏi thế này…”

Nàng quay đầu nhìn Phụng Trường Dạ, học theo giọng điệu õng ẹo của cô ta.

“Hoàng thượng, sao người không tới hỏi thăm thái hậu nương nương? Thái hậu nương nương đã ngất xỉu rồi, người không lo lắng cho thái hậu sao?”

Nàng cười tít mắt học xong, giơ tay chỉ về phía Phụng Trường Dạ, lại chỉ vào mình.

“Hoàng thượng, người nhìn xem, Tống tiệp dư đang mắng chúng ta, thân là con trai và con dâu danh ngôn chính thuận mà không quan tâm hoàng thái hậu bằng một người thiếp như nàng ta, chúng ta thật bất hiếu.”

“…”

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Phụng Trường Dạ cạn lời nhìn Chúc Vô Hoan. Chiêu gắp lửa bỏ tay người này dùng được lắm, có cần hán phải khen đầu óc nàng ta thông minh nhanh nhạy nữa hay không? Hắn khẽ nói với nàng hai từ “Hỗn xược!”, nghe không uy nghiêm chút nào, cũng không hề có ý trách móc, giống như một người phu quân không biết phải làm sao với thê tử, chỉ cảnh cáo nàng ta cho có lệ.

Chúc Vô Hoan vốn tưởng Phụng Trường Dạ sẽ trách mắng mình, đã chuẩn bị sẵn sàng thỉnh tội, không ngờ hắn lại chỉ cảnh cáo sơ qua một chút, như thể rất cưng chiều…

Nàng bất giác ngẩng đầu nhìn hắn, xém chút nữa lại bị hắn phóng điện. Nàng đành phải cúi đầu cố gắng nghĩ tới xương sọ mà nàng từng sờ vào trước khi xuyên không để mình có thể tâm bình khí lặng.

Bên phải hai người, Tống tiệp dư sợ hãi hồn bay phách tán. Cô ta chỉ là muốn bóng gió ám chỉ trước mặt hoàng thượng, nói hoàng hậu không quan tâm thái hậu, không hiếu thuận ai có thể ngờ được hoàng hậu giảo hoạt tới vậy. Dám đẩy vấn đề sang cho hoàng thượng! Cô ta sợ hãi chân tay run rẩy quỳ sụp xuống đất.

“Hoàng thượng! Thần thiếp oan uổng!”

Cô ta nhích gối lên trước, nước mắt lưng tròng nhìn Phụng Trường Dạ: “Thần thiếp không có ý đó! Là hoàng hậu nương nương xuyên tạc ý của thần thiếp, thần thiếp thực sự không hề có ý chỉ trích hoàng thượng, thần thiếp không dám…”

Chúc Vô Hoan đứng bên thản nhiên bổ sung: “Hoàng thượng nghe xem, Tống tiệp dư là không dám chỉ trích chứ không phải không muốn chỉ trích. Nếu người không phải là hoàng thượng, nàng ta chắc chắn dám.”

Phụng Trường Dạ xém chút bị nữ nhân này chọc cười. Mồm mép lanh lợi cũng là một loại bản lĩnh. Chí ít rất thích hợp chọc cười người khác. Hắn khẽ liếc Chúc Vô Hoan một cái, sau đó cúi đầu nhìn Tống tiệp dư đang lê gối tới trước mặt mình, lạnh mặt giơ chân đạp lên vai Tống tiệp dư.

“Kẻ không biết lễ nghĩa. Ngươi nói không dám chỉ trích trẫm, vậy ai cho ngươi dũng khí chỉ trích hoàng hậu của một nước?”

Tống tiệp dư bị đạp ngã ra đất vô cùng nhếch nhác. Cô ta không dám kêu đau, vội vàng bò dậy quỳ lại trên mặt đất, vừa khóc vừa dập đầu. Phụng Trường Dạ cười khẩy.

“Xem ra ngươi chê phẩm bậc tiệp dư quá cao, cao tới độ ngươi dám chỉ
trích hoàng hậu! Nếu đã vậy, từ giờ phút này, giáng Tống thị xuống làm tài nhân…”

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Ngừng lại một lát, hắn chỉ vào thái hậu và nói tiếp:

“Tống tài nhân chẳng phải rất thích hầu hạ thái hậu nương nương đó sao? Được, từ hôm nay, ngươi dọn tới Thọ Khang Cung hậu hạ thái hậu nương nương, làm tài nhân bên cạnh thái hậu, không cần phải hầu hạ trẫm và hoàng hậu nữa!”

Hắn làm lơ sự kinh ngạc và tiếng gào khóc của Tống tài nhân, nói với các phi tần khác: “Hãy dìu thái hậu về Thọ Khang Cung, trẫm còn có tấu sớ cần phê, các ngươi hãy thay trẫm hậu hạ thái hậu!”

Nói xong hắn liền quay người bỏ đi.

“Thần thiếp tuân chỉ.”

Những phi tần khác sợ hãi không dám có hành động gì gây sự nữa, quy củ hành lễ, cung tiễn hoàng thượng và hoàng hậu rời đi.

Chúc Vô Hoan rời đi theo sau Phụng Trường Dạ, quay đầu lại nhìn Tống tiệp dư, à không, lúc này là Tống tài nhân. Nàng khẽ mỉm cười. Đang sống yên ổn không muốn, cứ thích giở quẻ.

Hoàng thượng và hoàng hậu đã rời đi, thái hậu đang hôn mê cũng cần lập tức đưa về Thọ Khang Cung để nghỉ ngơi, thế là mọi người đều đi vòng qua cô ta, rời đi.

Tống tài nhân vừa rồi vẫn còn vô cùng cao ngạo, giờ đây trở thành một kẻ đáng thương không ai nhòm ngó. Cô ta bò sõng soài trên nền gạch lớn tiếng gào khóc, cầu xin, cầu hoàng thượng khai ân, cầu hoàng hậu khai ân, nói cô ta đã biết lỗi, cô ta không dám nữa, nhưng không ai quan tâm. Mặc cho cô ta khóc tới khản tiếng cũng không có ai dám tỏ vẻ thương xót khi cô ta vừa mới làm hoàng thượng và hoàng hậu tức giận…

Chúc Vô Hoan đi theo sau lưng Phụng Trường Dạ, dọc được vô cùng an phận. Nàng thi thoảng lại ngẩng đầu lén nhìn bóng dáng cao lớn, sừng sững của Phụng Trường Dạ. Cho dù chỉ mặc thường phục nhưng vẫn không ảnh hưởng tới bá khí của bậc thiên tử. Nàng thầm nói trong lòng.

[Hệ thống, vừa rồi bộ dạng dạy bảo phi tần của gã đàn ông này thật sự rất tuyệt vời có đúng không? Trước đây khi xem ti vi, ta thích nhất là hoàng đế giúp sủng phi giáo huấn những phi tần giở trò kia! Rất bá khí, rất MAN, rất ngầu!”

Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở nàng.

[Kí chủ đừng lẫn lộn địa vị của mình, người ta trong tivi là hoàng thượng và sủng phi, còn các ngươi là “đoạn tụ chỉ thích Nguyên công công” và “nữ hoàng tương lai phải hạ gục bạo quân”.]

Chúc Vô Hoan thở dài. Aizz. Thật tiếc cho dung mạo siêu cấp cực phẩm và body tám múi bắt mắt!

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Phụng Trường Dạ đi phía trước nghe được suy nghĩ của Chúc Vô Hoan đột nhiên cảm thấy tâm trạng vô cùng sảng khoái. Nữ nhân luôn miệng gọi hắn là cẩu bạo quan cũng có lúc bị hắn mê hoặc. Nếu không hiểu nhầm hắn là đoạn tụ, bây giờ e là nàng ta đã rung động trước hắn rồi. Khóe miệng hắn bất giác nở một nụ cười rất khó phát giác. Chà chà, hắn thực sự mong đợi một ngày nàng ta phát hiện ra hắn không phải đoạn tụ, khi phát hiện ra hắn thích nữ nhân, nàng ta có khi nào sẽ nhào vào lòng hắn đòi sủng hạnh không?

Phụng Trường Dạ vô cùng đắc ý, Chúc Vô Hoan ở sau lưng và hệ thống đều không hề hay biết. Hệ thống thấy Chúc Vô Hoan vãn dùng ánh mắt khen ngợi, kính nể nhìn theo bóng của cẩu bạo quan, cảm giác bị đe dọa tăng cao. Nó sợ kí chủ đắm chìm trong vẻ đẹp củ bạo quna, tới khi đó sao có thể làm nhiệm vụ hạ gục bạo quân đây? Nó sốt ruột, vội vàng ban bố nhiệm vụ thứ hai…

Truyện convert hay : Chí Tôn Con Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện