Hoàng Hậu Của Trẫm Suốt Ngày Muốn Tạo Phản

Bạo Quân Bị Nàng Chọc Tức Phát Điên


trước sau

“… Hỗn xược.”

Phụng Trường Dạ trầm mắt nhìn Chúc Vô Hoan! Nữ nhân này thật to gan lớn mật.

Nếu như không phải hắn nghe được suy nghĩ của cô ta, biết được chén trà này là do cô ta bóp vỡ, việc hôm nay chẳng phải sẽ khiến hắn mang tiếng oan sao?

“Là thần thiếp hỗn xược sao Hoàng thượng?”

Chúc Vô Hoan mắt ngấn lệ, trong lòng không hề sợ sệt.

Dù sao thì hiện giờ nàng cũng mang tiếng là Hoàng hậu oan ức sắp bị chém cả nhà. Đã sắp bị chém cả nhà rồi, gặp chuyện chắc chắn sẽ nghi ngờ bạo quân xuống tay với nàng, điều này là rất bình thường!

Vô cùng phù hợp với hình tượng.

Nàng nước mắt chứa chan từ từ đứng dậy, giơ bàn tay bị trà nóng đổ vào ra cho Phụng Trường Dạ xem.

“Nếu người muốn phế bỏ hai tay thần thiếp, thần thiếp chặt đôi bàn tay này xuống cho người là được, đâu cần Hoàng thượng phải nhọc lòng như vậy chứ!”

Nàng nửa khóc nửa cười nghẹn ngào lắc đầu.

“Vừa rồi ở Trường Lạc Cung, người bảo thần thiếp đi theo người tới Thái Cực Điện, thần thiếp đã vui mừng biết bao…”

“Thần thiếp tưởng rằng người mở cho Chúc gia một con đường sống, vì thế háo hức đi theo người…”

“Không ngờ, người không tha cho Chúc gia, gọi thần thiếp tới đây chịu phạt!”

Nàng cúi đầu, nước mắt lưng tròng.

Nàng điều khiển bàn tay cố tình khẽ run rẩy, “Lúc này tay thần thiếp đau lắm, nhưng vẫn không thể sánh bằng đau lòng…”

Ngẩng đầu nhìn Phụng Trường Đạ, đôi mắt long lanh kia ngập tràn bi thương.

“Hoàng thượng, nếu người không niệm tình phu thê chút nào, hà tất phải gọi thần thiếp tới Thái Cực Điện chướng mắt người? Thần thiếp… đi là được chứ gì…”

Nàng run tay, từ từ quay người, vẻ mặt đau buồn đi ra cửa.

Nhìn Hoàng hậu từng một thời tôn quý bây giờ bóng lưng bi thương, đơn quạnh như vậy, cung nữ và thái giám hầu hạ trong Thái Cực Điện đều không khỏi thương xót, Hoàng hậu thật đáng thương…

Kẻ đầu hàng giặc bán nước là phụ thân của nàng ta, có liên quan gì tới nàng ta chứ?

Hoàng thượng không nên liên lụy Hoàng hậu!

Phụng Trường Dạ cảm thấy ánh mắt ẩn ý của cung nữ thái giám xung quanh, gân xanh trên trán liên tục co giật!

Hắn cười nhạt liếc nhìn bọn họ một lượt! Một đám nô tài vô tri ngu xuẩn!

Các ngươi tưởng rằng Hoàng Hậu trong mắt các ngươi đáng thương lắm sao?

Không, hiện giờ cô ta sắp cười điên đảo!

Hắn cẩn thận lắng nghe, quả nhiên nghe được suy nghĩ của Chúc Vô Hoan…

[Ha ha ha, hệ thống, biểu diễn điêu luyện vừa rồi của ta ngươi thấy đáng được mấy điểm? Đừng lo ta sẽ kiêu ngạo, nếu điểm tối đa là 10, hãy cứ cho ta 11 điểm!]

Hệ thống vô cùng cạn lời!

[Kí chủ, ta khuyên ngươi vừa phải thôi, đừng phởn quá, ngươi phải biết là đối diện ngươi chính là một trong ba đại bạo quân trong lịch sử, suy nghĩ khác người thường, giết người không chớp mắt! Ngươi vu khống hắn như vậy, nếu như chọc đúng điểm giận của hắn, hắn một đao chém ngươi thì làm sao?]

Chúc Vô Hoan tự tin an ủi hệ thống.

[Yên tâm đê, ai tin được rằng cái chén này là do một nữ tử yếu ớt như ta bóp vỡ?]

[Bạo quân hắn chắc chắn sẽ tưởng rằng chiếc chén này chất lượng kém, rót nước nóng vào nên nứt vỡ.]

[Sau đó hắn sẽ nghi ngờ thái giám giữ ấn của phủ Nội Vụ dùng hàng kém chất lượng, chắc chắn sẽ giận dữ hạ lệnh điều tra phủ Nội Vụ.]

[Chà, ta còn nhớ khi bạo quân này tại vị, thái giám giữ ấn của phủ Nội Vụ là họ hàng xa của mẫu hậu hắn, gã đó cậy có mẫu hậu hắn bao che, không những tham ô coi thường pháp luật còn xem mạng người như cỏ rác.]

[Để hắn ta đi điều tra cũng tốt, dù sao thì cũng không oan ức cho gã kia.]

Hệ thống nghe nàng nói vậy, biết trong lòng nàng đã có tính toán, nó cũng không nói gì nữa.

Phụng Trường Dạ cũng đồng thời nghe được suy nghĩ của nàng, ánh mắt biến đổi, lập tức kìm nén cơn giận dữ trong lòng. Hắn nhíu chặt mày.

Thái giám giữ ấn của phủ Nội Vụ cũng có thể tham ô coi thường pháp luật, xem mạng người như cỏ rác?

Chỉ là một chỗ phụ trách thu mua đồ trong hoàng cung cũng gây ra đại án giết người, thậm chí còn đặc biệt ghi vào sử sách, tới người ngàn năm sau cũng biết?

Hắn nhìn bóng lưng Chúc Vô Hoan, ánh mắt u thâm.

Nữ nhân này đã cho hắn lí do để điều tra phủ Nội Vụ, sao hắn lại không lợi dụng liền chứ?

Nể mặt cô ta cung cấp một tin tức không tồi, hắn đại nam tử rộng lượng, không chấp nhặt sự hỗn xược của cô ta lúc này
nữa.

“Đứng yên.”

Hắn bỏ bút son trên tay xuống, lên tiếng giống như những gì nàng nghĩ.

“Nếu muốn phế bỏ hai tay ngươi, Trẫm thiếu gì cách? Hà tất phải dùng thủ đoạn này? Chén trà nứt vỡ không phải tại Trẫm, chắc chắn là tại chén trà có vấn đề.”

Tiểu Nguyên Tử cũng sợ hãi vô cùng! Nếu như chén trà này vỡ trong tay Hoàng thượng, trà nóng đổ ra tay Hoàng thượng, vậy đầu hắn không giữ được nữa rồi!

Hắn quỳ sụp gối, liên miệng kêu oan.

“Hoàng thượng! Nô tài theo Người nhiều năm, tính tình nô tài ra sao Người hiểu rõ nhất, Người vẫn luôn nói rằng nô tài làm việc tỉ mỉ, kĩ càng! Những năm qua mọi thứ mang tới trước mặt Người, nô tài đều kiểm tra rất cẩn thận, tuyệt đối không thể mang chén nứt vào trong Thái Cực Điện!”

Phụng Trường Dạ cúi đầu nhìn Tiểu Nguyên Tử sắc mặt tái mét, có chút mủi lòng.

Việc hôm nay, Tiểu Nguyên Tử cũng là bị vạ lây, rõ ràng là do Chúc Vô Hoan gây ra, xem ra đã khiến Tiểu Nguyên Tử sợ bạt vía. Hắn lạnh nhạt nhìn Chúc Vô Hoan. Không ngờ, Chúc Vô Hoan đã quay đầu lại từ lâu, ánh mắt đang phát sáng nhìn hắn và Tiểu Nguyên Tử!

Khi hắn cúi đầu nhìn Tiểu Nguyên Tử, ánh mắt mủi lòng đó, nàng ta đều nhìn thấy hết, Chúc Vô Hoan trong lòng gào thét phấn khích…

[A a a, hệ thống nhìn mà xem, sử sách không hề lừa ta, bạo quân và Tiểu Nguyên Tử đúng là có tư tình! Nhìn mà xem, Tiểu Nguyên Tử sợ hãi run rẩy, hắn mới thương làm sao kia!]

Hệ thống: [… Không thể hiểu được tâm hồn hủ nữ của các ngươi!]

Phụng Trường Dạ nghe thấy suy nghĩ của Chúc Vô Hoan: “…”

Lúc này, hắn thà xem hệ thống là tri kỉ! Thật sự, hệ thống đã nói ra tiếng lòng của hắn. Hắn không thể hiểu nổi tại sao có nữ nhân bắt gặp hai người đàn ông hẹn hò yêu đương lại cảm thấy hào hứng phấn khích tới thế!

Quan trọng là hắn và Tiểu Nguyên Tử có biểu hiện mập mờ nào đâu? Hắn nhìn chằm chặp Chúc Vô Hoan, sau đó nhắm mắt vận khí.

Hắn năm lần bảy lượt nhắc nhở mình phải bình tĩnh, cần bình tĩnh, một khi ngươi nổi giận nữ nhân này sẽ phát hiện ra ngươi có thể nghe được suy nghĩ của cô ta…

Lặp lại nhiều lần, hắn mới bình tĩnh được.

Hắn nói với Chúc Vô Hoan, “Nếu như việc chén trà vỡ này không liên quan tới Trẫm, không liên quan tới Tiểu Nguyên Tử, vậy nhất định là người khác.”

Hắn nói đầy bóng gió: “Chắc chắn là kẻ khốn kiếp nào đó hưởng bổng lộc của Trẫm nhưng lại không làm việc của con người gây ra.”

“…”

Chúc Vô Hoan làm vỡ chén trà có cảm giác hình như mình đang bị chửi. Nàng lặng lẽ cúi đầu chửi thầm bạo quân.

Ngươi mới là kẻ khốn kiếp, cả nhà ngươi đều là kẻ khốn kiếp.

Phụng Trường Dạ nhếch môi, sau đó nhìn Tiểu Nguyên Tử.

“Tiểu Nguyên Tử, ngươi hãy đi điều tra xem đám khốn kiếp phủ Nội Vụ có tham ô ngân lượng, dùng đồ kém chất lượng hay không!”

Hắn chậm rãi nói.

“Hôm nay chén trà này vỡ trong tay Hoàng hậu đã đành, dù sao Hoàng hậu của các ngươi cũng không quan tâm đôi tay kia, tùy tiện nói là có thể chặt tặng Trẫm…. Nhưng đôi tay Trẫm quý giá vô cùng, chén trà vỡ, nước trà nóng đổ ra bỏng đôi tay Trẫm, cả phủ Nội Vụ đều phải xách đầu tới gặp Trẫm.”

Truyện convert hay : Tu La Đan Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện