Công Tử Lăng bắt lấy cổ tay của Tiêu Lương Thần.
“Hoàng hậu của trẫm, ngươi cũng đã bỏ qua ta nhiều lần như vậy, cũng không kém lúc này đi. Hoàng hậu, không bằng ngươi giết ta, như vậy, chúng ta cũng không cần lại tiếp tục chịu hành hạ…”
“A…”
Công Tử Lăng hung hăng đâm xuyên qua người y.
Hắn không có trói tay của Tiêu Lương Thần, mà là nắm thật chặc.
“Ngươi buông, buông a…” Tiêu Lương Thần nằm ở dưới thân hắn, từ lâu lệ rơi đầy mặt.
(đời này rõ ràng nói chỉ cần một mình ta a… Rõ ràng đã nói vậy a…”
Lăng ca ca… Người thực sự sẽ thay đổi sao, ta ngay từ đầu chỉ là tức giận với ngươi, ta chỉ là muốn cho ngươi dỗ dành ta… Ta như thế nào sẽ thực sự hận ngươi… Thế nhưng Lăng ca ca… Nhưng là hoàng thượng của ta… Ngươi thú người khác… Ngươi thú người khác a…)
“Ách a… Hắc…”
Công Tử Lăng