“Ca ca biết… Ca ca biết…” Công Tử Lăng ôm người trong ngực, không ngừng xoa cho y, hôn nước mắt trên mặt Tiêu Lương Thần, nước mắt của mình cũng theo đó rơi xuống.
“Hoàng thượng, nương nương, thai nhi đã nhập bồn, nương nương người dùng sức, hài tử liền mau ra đây đi!”
“Ách a — ách ách –!! A a –!!”
Tiêu Lương Thần ưỡn cổ, sắp đem chăn siết rách.
“Ách a!!”
“Ách a… Hắc… Hắc… Hắc… Ừ a!!” Tiêu Lương Thần nằm ở trong lòng Công Tử Lăng, như một con cá sắp chết thở hổn hển.
“Ừ a! Ách –!!”
“Ách a a a a!!! Hắc a –!!”
Hai mắt Tiêu Lương Thần đỏ như máu, không ngừng lôi kéo tay áo Công Tử Lăng, khong ngừng khóc lớn.
“Làm sao bây giờ a Lăng ca ca… Hắc a… Làm sao bây giờ… Lăng ca ca… Ta không sinh được… A a… Ta không sinh được…”
“Thần Thần! Ngươi có thể! Thần Thần, lập tức đi! Lập tức thì tốt rồi!” Công Tử Lăng ôm thật chặc Tiêu Lương Thần, đau lòng đến hầu như vô pháp hô hấp.
“Ách a –!! Hắc a a –!! A a! Ừ a — hắc… Ách hắc… Hắc… Ách a a a…”
“Hoàng thượng, thai đầu quá lớn, ra không được, nhất định phải đẩy bụng, không