Công Tử Lăng chạy đến ngoài điện, trượt theo cửa ngồi xuống. Trong tay của hắn siết thật chặc tiểu hà bao Tiêu Lương Thần thêu cho hắn.
Nước mắt từng giọt chảy xuống, hắn đem hà bao kề sát trái tim, nhỏ giọng kêu Thần Thần, nhưng hắn biết, hắn kêu như thế nào đi nữa, Thần Thần của hắn cũng không tới ôm lấy hắn.
Hắn không biết nên làm cái gì bây giờ, Thần Thần đau đớn thương tâm còn có thể tìm hắn phát giận, hắn có thể tìm ai đây… Phía sau hắn không có một bóng người a… Hắn cảm giác mình sống trôi qua phi thường thất bại, rõ ràng chỉ là muốn thật tốt yêu một người, lại đem người bị thương thành như vậy, rõ ràng muốn làm một người phụ hoàng tốt, lại tự tay giết con của mình.
Có người có thể tới nói cho hắn biết nên làm như thế nào đây… Khi còn bé thích y, rồi lại nhìn y cùng Cố Vân cười rất vui vẻ, thật vất vả trưởng thành, huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên nhưng lại muốn cướp đi Thần Thần của hắn, trên tay của hắn dính đầy máu của bằng hữu và thân nhân, hắn thật sự không biết làm sao bây giờ… Hắn chỉ là không muốn mất đi Tiêu Lương Thần… Hắn rõ ràng đã rất nỗ