Mới hai tuổi Công Tử Niệm lảo đảo nghiêng ngã nhào vào trong lòng phụ thân mình.
“Phụ thân, phụ thân, Niệm Niệm là có tiểu đệ đệ sao?” Nho nhỏ Công Tử Niệm ôm chân Tiêu Lương Thần, mồm miệng không rõ nói.
Một bên Công Tử Lăng một cái ôm lấy nhi tử của mình, Tiêu Lương Thần sờ sờ đầu nhỏ Công Tử Niệm.
“Đúng vậy, Niệm Niệm phải có tiểu đệ đệ, Niệm Niệm thích không?”
“Thích!” Công Tử Niệm đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ bụng phụ thân, cười ánh mắt của híp thành trăng nhỏ.
“Nhi tử, chờ con sau đó trưởng thành, liền bảo hộ đệ đệ ngươi có được hay không?”
“Ừ!” Nho nhỏ Công Tử Niệm đưa tay ôm lấy cổ phụ hoàng hắn, nằm trên vài.
“Phụ thân, phụ hoàng… Niệm Niệm muốn ngồi bàn đu dây.”
“Tốt.”
Vì vậy, Tiêu Lương Thần ôm Công Tử Niệm ngồi ở trên chân của mình, Công Tử Lăng ở phía sau nhẹ nhàng đẩy bọn họ.
Công Tử Niệm lười biếng nằm ở trong lòng phụ thân, cười hì hì hôn Tiêu Lương Thần Tiêu Lương Thần. Lại bị Công Tử Lăng phía sau đánh đầu.
“A… Phụ hoàng…” Nho nhỏ Công Tử Niệm bưng đầu của mình hai mắt đẫm lệ nhìn Công Tử Lăng cười đắc ý.
“Vật nhỏ, con dám phi lễ phụ thân con!”
“Hanh!” Công Tử Niệm ủy khuất quyệt cái miệng nhỏ nhắn, vừa… vừa chui vào Tiêu Lương Thần Tiêu Lương Thần, chỉ còn lại có Công Tử Lăng ở một bên ủy khuất chạy đến bên người Tiêu Lương Thần, lôi kéo tay y nói mình cũng muốn ôm một cái.
——————
Sáu tuổi Công Tử Niệm đứng ở bên cạnh phụ hoàng mình.
“Phụ hoàng, đời người dài bao nhiêu?”
“Đời người a, là từ lúc ta mở mắt thấy phụ thân con một khắc