Liễu Nguyệt nghe được Kỷ Vô Cữu hỏi Kỷ Ly Ưu, liền kinh ngạc hỏi, "Công tử nói ai? Ta chưa từng nghe nói qua cái gì Kỷ Ly Ưu."
"Không biết?" Kỷ Vô Cữu nhàn nhã nhướng mày nhìn Liễu Nguyệt liếc một cái, thấy trong lòng nàng chột dạ, "Hoặc nói hắn là Lê Vưu, ngươi có biết?"
Thần sắc Liễu Nguyệt bi thương, tiếng nói nhu nhược mềm mại, lúng ta lúng túng nói, "Công tử, ta không hiểu ngài đang nói cái gì, ta luôn luôn tuân theo pháp luật, ngài... Nghĩ là bắt lầm người đi? Công tử vừa nhìn chính là người tốt, xin ngài mau mau tra rõ thực hư, thả ta đi. Chỗ này, thập phần dọa người."
Mắt nàng đỏ ửng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, thoạt nhìn hết sức điềm đạm đáng yêu, nam nhân bình thường thấy đều không khỏi cảm thấy có chút thương hương tiếc ngọc. Kỷ Vô Cữu lại không bị bộ dạng này của nàng đả động. Hắn khẽ nâng chân, trên chân nhẹ nhẹ di chuyển một chút, lui sang bên cạnh, phất tay không cho Liễu Nguyệt nhào vào lòng hắn, nàng ta hẳn không nghĩ đến tình huống như thế, bị đẩy về phía sau phải ngồi xuống, mông nặng nề tiếp đất. Lần này nước mắt của nàng liền thuận lợi rớt xuống.
"Nếu không phải tra được thực hư mọi chuyện, ta cũng không mang ngươi đến nơi này, " Kỷ Vô Cữu thong thả ung dung nói, "Ta từ khi vừa mới bắt đầu liền phát hiện điểm nghi vấn, Đại Tề quốc vận hưng thịnh, biên thành chắc chắn, dân tộc Nữ Chân, Tatar, Thổ Lỗ Phiên, rốt cuộc là ăn phải mê dược gì, mới có thể quyết định cùng hợp sức tiến công Đại Tề. Nghĩ tới nghĩ lui, nguyên nhân chỉ có một, nhất định là có người ủng hộ bọn họ, hơn nữa còn làm cho bọn họ nắm chắc phần thắng. Người như vậy, không phải người bên ngoài, chỉ có thể là nội gian. Hơn nữa không phải nội gian bình thường, nhất định là cùng hoàng thất có chút liên quan, về sau nhất định có tư cách xưng đế. Ngươi nói có đúng hay không?"
Liễu Nguyệt cúi đầu nói, "Công tử, ta không hiểu."
Kỷ Vô Cữu nói tiếp, "Năm xưa cung biến, thái tử làm cho hiền. Lúc ấy đứa bé con của thái tử gần ba tuổi vô ý bỏ mạng trong trận cung biến. Kỳ thật hài tử ba tuổi, nếu không phải người hầu hạ thân cận, chưa chắc có thể nhận ra hắn, bởi vậy muốn đánh tráo, cũng không phải là việc khó. Đứa bé kia tên là Kỷ Ly Ưu, được người cứu sau mai danh ẩn tích sống ở dân gian, hôm nay trưởng thành, liền thầm nghĩ cách che trời. Các ngươi đầu tiên là nghĩ biện pháp mua được thị vệ trong cung, hoặc là thị vệ kia vốn là người cùng một hội với các người. Các ngươi nhân cơ hội trong nội cung có nữ nhân vì tranh thủ tình cảm danh tiếng mà dùng kế giả ám sát hoàng đế, biến giả thành thật. Nếu mọi sự thành, Kỷ Ly Ưu trên danh nghĩa mang huyết mạch hoàng thất tiến tới ngôi vị đại bảo, còn bại, cũng có thể đẩy trách nhiệm lên đầu các cung phi, mọi người không thể phát giác."
Liễu Nguyệt cúi đầu, con ngươi lóe lên một cái nhanh như chợp. Kỷ Vô Cữu liếc nàng một cái, tiếp tục nói, "Kỳ thật cơ hội hành thích hoàng đế cũng không nhiều. Thâm cung đại nội đề phòng nghiêm ngặt, mà hoàng đế khi xuất hành lại có cao thủ tùy thân, các ngươi không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ lộ ra chân tướng. Bất quá không thể hành thích cũng không quan trọng, Kỷ Ly Ưu hiện tại nhất định vẫn tìm cách khác mà phục vị. Hắn muốn nhờ man di quan ngoại giúp hắn mưu phản, hứa hẹn sau khi chuyện thành công sẽ đưa tiền tặng. Trong lúc chiến hỏa bắt đầu, hắn sẽ xuất hiện ở Kế Châu, hợp sức với quân đội tộc Nữ Chân nội ứng ngoại hợp. Bất quá hắn đánh giá thấp sức chiến đấu của quân đội Đại Tề, bởi vậy kế sách chưa kịp áp dụng đã bị thua." Nói đến đây, Kỷ Vô Cữu nhớ tới Diệp Trăn Trăn. Lần này quân đội Đại Tề sở dĩ có thể đánh đâu thắng đó, phần nhiều là nhờ hỏa khí vận dụng đúng phương pháp, trong đó công lao Diệp Trăn Trăn tự nhiên là vô cùng to lớn. Ừ, trở về nhất định phải thưởng nàng thật nhiều.
"Chuyện xưa mà công tử kể rất êm tai, chỉ là không hiểu được vì sao phải nói cho ta nghe? Ta chỉ là một nữ tử chốn phong trần, đối với mấy cái cừu hận quốc gia không cảm thấy hứng thú."
"Ta nói lại lần nữa, nếu ta không nắm chắc mười phần chứng cớ, cũng sẽ không bắt ngươi. Ta hiện tại cũng không cần ngươi nhận tội khác, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, Kỷ Ly Ưu ở nơi nào. Nói ra, có lẽ ngươi có thể lưu lại cái mạng, không nói, đại khái cũng không chết được, bất quá ta có biện pháp khiến cho ngươi sống không bằng chết." Kỷ Vô Cữu nói, đứng dậy, không hề nhìn nàng, trực tiếp đi ra ngoài.
Liễu Nguyệt đứng sau lưng hắn nâng cánh tay lên, ngân quang trong tay áo chợt lóe, xoát xoát xoát bay ra ba cây châm bạc, hướng về phía ót và lưng Kỷ Vô Cữu. Kỷ Vô Cữu phản ứng cực nhanh, bàn chân điểm nhẹ mượn lực xoay người, Liễu Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, hắn đã đến trước người. Bên tai truyền đến tiếng vang đinh đinh đinh, đó là tiếng ngân châm đụng phải thanh sắt trên lan can.
Kỷ Vô Cữu không hề có ý thương hương tiếc ngọc, bay lên một cước đá vào mặt Liễu Nguyệt, nàng ta bị đá, đầu có chút mơ hồ, lui về phía sau vài bước. Đầu nàng ta đụng vào giường sắt, trước mắt tối sầm, Kỷ Vô Cữu tiến lên dùng một chân đạp lên cổ của nàng, hô lên, "Người đâu."
Một quan cai ngục dẫn thêm vài cai ngục rất nhanh chạy đến, cung kính hỏi, "Đại nhân, có gì phân phó?"
"Cho nàng thay tù phục, phải mang những thứ lung tung trên người nàng lấy ra."
"Vâng." Cai ngục gật đầu đáp, hai mắt tỏa sáng nhìn người nằm trên mặt đất.
"Mặt khác, chiêu đãi nàng tốt một chút... Đừng giết chết nàng."
"Là, là... Cái kia, " Cai ngục do dự hỏi, "Là chiêu đãi kiểu nào đều được sao?"
"Ngươi cứ nói đi." Kỷ Vô Cữu dùng chân nhẹ nhàng chạm vào cằm Liễu Nguyệt một chút.
Cai ngục không biết câu này hắn nói với người nào, liền không dám đáp bừa. Trên mặt đất, Liễu Nguyệt sắc mặt tái nhợt, nàng vô lực đỡ chân Kỷ Vô Cữu, "Van cầu ngươi, đừng..."
Chân Kỷ Vô Cữu lại tăng lên một phần khí lực, nói với nàng, "Ta chỉ cho ngươi thời gian ba ngày cân nhắc. Quá hạn ngươi tự biết hậu quả."
***
Trở lại hoàng cung, Kỷ Vô Cữu vốn định đem thân phận thực sự của Lê Vưu nói cho Diệp Trăn Trăn nghe, nhưng vừa nghĩ tới chuyện này còn chưa có kết quả, lại liên lụy tới ân oán đời trước, mà ở trong triều rất có thể còn có chuyện khác liên quan đến, bởi vậy cũng không thể quá gấp gáp, chờ tra được mọi chuyện rõ ràng nói với nàng cũng không muộn.
Những ngày qua, Hắn và Diệp Trăn Trăn vướng phải chuyện có bận bịu. Sứ đoàn nghị hòa tam quốc lục tục vào kinh, tuy nói có Lễ bộ chiêu đãi, nhưng thân là hoàng
đế, cũng phải luân phiên tiếp kiến, hơn nữa về phần chủ ý cấu kết ngoại quốc mưu phản của Lê Vưu, hắn còn phải tìm hiểu một chút, bởi vậy liền phá lệ quan tâm.
Sứ đoàn Thác Đát cùng tộc Nữ Chân cùng đến một ngày, Thổ Lỗ Phiên bởi vì đường xá xa xôi, muộn hai ngày sau mới đến. Sau khi sứ đoàn tam quốc đến đông đủ, Kỷ Vô Cữu sắp xếp mở tiệc chiêu đãi bọn họ. Phi tần trong hậu cung nào trên tứ phẩm đều có thể tham gia quốc yến. Đương nhiên, có thể ngồi ở cạnh hoàng đế, chỉ có duy nhất hoàng hậu.
Nếu đã đến cầu hòa, không thể thiếu chuyện tặng chút ít lễ vật. Tam quốc tiến cống gì đó đều đã giao do Lễ bộ ghi vào sổ sách, chỉ là đồ có thể ghi vào sổ sách, nhưng người sống thì lại không thể như vậy.
Hai nước giao chiến, quốc gia thua trận tặng nữ nhân cho bên thắng trận, cũng không phải là chuyện hiếm. Lần nghị hòa này, tam quốc đều chọn lấy mỹ nữ để dâng cho Kỷ Vô Cữu, lại từ trong tông thất tuyển chọn nữ tử có xuất thân cao quý đưa tới hòa thân. Những mỹ nữ kia đều có thể dễ dàng đuổi, nữ tử hòa thân lại không thể tùy tiện thưởng cho người khác. Kỷ Vô Cữu cũng không nghĩ nhiều, đem hai nữ tử hòa thân một công chúa một quận chúa, phân biệt phong thành chiêu nghi, thả vào trong cung. Dù sao nữ nhân trong cung cũng nhiều, nhiều thêm vài người nữa cũng không sao.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn mặc dù không có tư vị gì, nhưng cân nhắc đến thể diện hoàng, liền không nói gì.
Lúc này ngay lúc ngày hè, tại Thái Dịch trì hoa sen vừa nở. Diệp Trăn Trăn muốn đi ngắm hoa, Kỷ Vô Cữu liền đi cùng nàng, hai người tay trong tay bước vào Bích Tâm Đình. Sóng nước Thái Dịch trì nhẹ nhàng lăn tăn, mặt hồ như gương phản chiếu, gió mát đưa mùi hương thơm ngát mềm mại của hoa sen thổi qua, giống như hai tay mỹ nhân phất qua hai gò má, làm cho tâm thần người nhộn nhạo, tinh thần lại sảng khoái. Diệp Trăn Trăn từ trong đình đi xuống, nhìn xem hoa trong ao được nắng chiếu có màu thẫm lạ lùng, muốn chèo thuyền tới gần nhìn cho rõ một chút. Kỷ Vô Cữu cũng cảm thấy cùng nàng thân cận trên thuyền xung quanh là hoa sen bao phủ sẽ thập phần thú vị, bởi vậy liền sai người chèo thuyền đến.
Phân phó xuống dưới xong, dõi mắt nhìn về nơi xa, lại chứng kiến cách đó không xa có người bước trên hoa sen dần dần đi tới. Kỷ Vô Cữu cho rằng bản thân mình lầm, nhìn lạ lần nữa, quả thật không khác lắm. Đó là một cô gái, mặc một thân quần áo màu hồng phấn, cách khá xa nên không rõ lắm diện mạo. Dưới chân nàng có rất nhiều hoa sen, có hồng có trắng cũng có vàng, hoa sen kia phủ đầy chừng một thước vuông, giúp nàng chậm rãi đi về phía trước, nhìn như Lăng Ba tiên tử.
Diệp Trăn Trăn thấy có chút ngây ngốc, miệng không tự chủ mở ra. Kỷ Vô Cữu nghiêng đầu thấy nàng như thế, buồn cười nhấc tay giúp nàng nâng cái cằm lên.
Người nọ dần dần đi đến gần, Diệp Trăn Trăn mới thấy rõ mặt của nàng, là hòa thân công chúa mà Thổ Lỗ Phiên đưa tới, trong cung được phong là Hoa chiêu nghi. Vóc người nàng cao, mi mắt sâu, sống mũi cao thẳng, miệng mặc dù so với nữ tử Trung Nguyên lớn hơn, nhưng đôi môi nở nang, vô cùng hòa hợp với mắt mũi, kết hợp với nhau lại càng thấy đẹp hơn. Đáng quý hơn chính là da thịt nàng trắng nõn nhẵn nhụi, so sánh với men sứ trắng còn muốn xinh đẹp hơn.
Tóm lại, đây không những là một đại mỹ nhân, mà lại là một đại mỹ nhân mang phong tình vạn chủng của ngoại quốc.
Kỷ Vô Cữu thấy hoa chồng chất kia tới gần, mới phát hiện là dưới có bè, bè trúc mỏng, hơn một nửa thấm ở trong nước, trên mặt có hoa bao phủ, nhìn từ đàng xa giống như là người bước trên hoa đi tới. Nước ở Thái Dịch trì có dòng chảy, có vào có ra, bè của nàng đi theo hướng nước chảy, bởi vậy không cần chèo, cũng có thể tiến về phía trước.
Thì ra là vậy, cảm thấy có chút hứng thú.
Hoa chiêu nghi từ trên bè trúc bước xuống, thản nhiên hành lễ với Kỷ Vô Cữu cùng Diệp Trăn Trăn, dùng tiếng trung nguyên không quá rõ ràng nói, "Tham kiến Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương."
Kỷ Vô Cữu nói ra, "Bình thân, ngươi ngẩng đầu lên."
Hoa chiêu nghi liền ngẩng đầu lên, trợn to một đôi mắt nhìn Kỷ Vô Cữu.
Nam nhân mà, mặc dù tâm đã có người chiếm hết chỗ, nhưng là mắt vẫn có có dư. Mắt thấy cô gái này rất xinh đẹp thoát tục, Kỷ Vô Cữu liền nhìn nhiều thêm một chút, sau khi nhìn xong liền hỏi, "Ngươi là ai?"
"Hồi bẩm hoàng thượng, thần thiếp là Hoa chiêu nghi." Mặc dù nói không lưu loát, nhưng là quy củ cũng không tệ lắm.
Kỷ Vô Cữu gật đầu nhẹ, "Không tồi."
Hoa chiêu nghi cũng sờ không rõ lắm hắn khen ngợi phương diện nào, nhưng tóm lại là bị khen, vì vậy nói, "Tạ Hoàng Thượng khen ngợi."
Lúc này, có người lái một chiếc thuyền buồm cập bờ, Kỷ Vô Cữu thấy vậy liền hào hứng, cho mọi người lui xuống, lôi kéo Diệp Trăn Trăn muốn lên thuyền. Diệp Trăn Trăn lại rút tay về, "Ta không chơi." Nói xong liền quay đầu muốn đi.
Kỷ Vô Cữu đuổi theo bắt được tay nàng, cười nói, "Sao lại không chơi? Hay nàng muốn chơi bè hoa kia? Cũng được, nó vẫn còn ở đó, chúng ta đứng trên đó cũng được."
Diệp Trăn Trăn hất tay của hắn ra, "Ai muốn chơi cái kia. Ta phải đi về."
Kỷ Vô Cữu có chút không hiểu, không hiểu vì sao thái độ của nàng chuyển biến nhanh như vậy. Hắn nhíu mày hỏi, "Nàng làm sao vậy?"
"Đầu ta choáng." Diệp Trăn Trăn cúi buồn bực đáp.
Truyện convert hay :
Siêu Cấp Con Rể