Lại thêm một ngày nữa. Đông Triều lại chui vào bồ để Dận Chân vác đi ngang qua nhà tên họ Mai. Tên họ Mai chạy ra chụp lấy tay Dận Chân, nài nỉ :
-Xin pháp sư hãy tiêu diệt con ma ấy hộ tôi.
Dận Chân chắp tay mô phật, nói :
-Trên đời không dễ gì cho không hoặc nhận mà không có điều kiện.
Họ Mai hiểu ý ngay :
-Ngài nhận bao nhiêu ạ ?
-Một nghìn lạng bạc. – Dận Chân trả lời tắp lự.
Họ Mai nói :
-Vâng vâng, mời ngài vào.
Dận Chân trông ngôi nhà của họ Mai này treo toàn bùa chú, bát quái, thảo nào Đông Triều lại lấy ma quỷ ra dọa hắn. Vừa vào, họ Mai đã đặt bạc ra, yêu cầu Dận Chân trừ tà cho hắn gấp gảy. Đông Triều nấp trong bồ, nghe tiếng cầu xin liếng thoắn của hắn mà muốn bật cười, cũng công nhận Dận Chân biết làm tiền mấy người bóc lột hay thật đấy. Dận Chân nhận bạc ngay và lấy lý do việc chuẩn bị cho chuyện trừ ma cữ những người ăn mặn để đuổi cả nhà ông ta ra nhà kho (đương nhiên là Dận Chân đã kiểm tra trước). Họ Mai sợ ma nhưng cũng sợ mất tiền, nói :
-Nhưng...
Dận Chân không nói gì, đột nhiên kêu lên một tiếng, quỵ xuống. Dận Tường giả bộ hoảng hốt rồi chạy lại, vén tay áo Dận Chân lên để lộ một đường máu đang chảy. Họ Mai sợ phát run đành mang cả gia quyến, gia nhân vào nhà kho hết. Dận Chân làm bộ dán một lá bùa ngoài cửa rồi dùng khóa khóa lại. Đông Triều ngồi trong bồ lại giả giọng Bá Hiền :
-Tạm thời khóa bọn này đã, để ta xem các ngươi có bắt được ta không. – Rồi cười lớn.
Dận Tường, Dận Châu kêu lên :
-Đứng lại !
Hai người chạy vào nhà. Lúc này Dận Chân mới cho Đông Triều ra. Ba người chia ra kiểm tra mỗi phòng. Dận Tường chạy vào kiểm tra phòng bảo vật. Dận Chân vào kiểm tra thư phòng. Đông Triều kiểm tra phòng ngủ.
Dận Tường lật tung mấy tấm tranh treo tường với mấy cái bát quái lên xem có mật đạo gì không. Chợt, Dận Tường thấy trên giá có một cây roi cho người đi ngựa rất đẹp. Cây roi đi ngựa này vốn là của Dận Tường, là quà của họ ngoại tặng cho Dận Tường vào ngày đầu tiên chàng cưỡi ngựa, sau này Dận Tường tặng nó cho Bát A ca. Vậy... họ Mai này cũng là... Dận Tường để ý thấy trên cây roi có một vết máu khô. Loại roi này được làm bằng chất liệu đặc biệt, máu dây vào khó mà giặt được. Xem ra đây chính là vật gây nên những vết roi trên lưng Bá Hiền. Dận Tường tức giận :
-Được lắm, dám lấy bảo bối ra giết người, ta không tha đâu !
Dận Chân giỏi trong việc tra sổ sách, một loáng là đã ra ngay chỗ bê bối của hắn. Chỉ cần đối chiếu với hồ sơ sổ sách của triều đình là xong. Dận Chân đi vòng vòng xem có dấu vết gì khả nghi không. Dận Chân lật một bức tranh bùa ngải lên. Tường nhăn một nhúm. Dận Chân giật tờ giấy ngụy trang đó ra, đằng sau là một dòng chữ viết bằng máu : « Ta biết ngươi sẽ đến. Ta là Bá Hiền. » và một bàn tay máu.
-Gã này khôn đấy chứ.
Đông Triều lục lọi tủ quần áo nhà ông ta. Sâu trong đáy tủ, Đông Triều lôi ra được một đôi giày đi ngựa rất đẹp, trên giày có đính cườm dạng một lá bùa. Có một vết máu trên giày, hình như gã này sợ bùa yểm trên giày mất thiêng nên không dám giặt giày. Đông Triều tịch thu đôi giày làm chứng cứ. Đông Triều trông chiếc giường của gã ta như khúc gỗ dày trên trải đệm, lấy làm lạ. Nàng thử lật chăn lên, gỡ luôn một miếng ván rời rạc nhất.
-Thông đạo !
Đông Triều dùng giọng của Bá Hiền ra hiệu :
-Đồ ngốc ! Ta đang ở phòng ngủ của hắn mà cứ đi đâu !
Dận Chân và Dận Tường mang theo chứng cứ đến chỗ Đông Triều đang đứng. Đông Triều cho hai người xem thông đạo ở giường ngủ. Dận Chân nói :
-Xem ra hắn có gì giấu chúng ta. Thập tam đệ ở lại canh gác đi, ta với nha đầu này đi xem sao.
Đông Triều và Dận Chân giao chứng cứ mình tìm được cho Dận Tường, còn mình thì vào thông đạo. Dận Tường ngớ người ra. Rồi Dận Tường hét to lên :
-Tên khốn ! Ta sẽ bắt được ngươi !
Đông Triều biết Dận Tường tuy nói vậy nhưng thật ra là **** xéo hai người. Con đường khá dài. Khi với được một đốm sáng thì cánh cửa cuối con đường lại bị khóa mất. Dận Chân bèn đưa cho Đông Triều cái kẹp tóc lông vũ, nói :
-Muội làm được phải không ?
Đông Triều cầm lấy chiếc kẹp tóc, liếc xem kết cấu ổ khóa rồi dùng kẹp tóc đó mở khóa :
-Huynh chưa tặng cho Phúc tấn với Thu Nguyệt tỷ à ?
Dận Chân không nói gì, chỉ lẳng lặng đẩy cửa. Cánh cửa của bí mật cũng mở ra rồi. Đông Triều thốt lên :
-Ngựa ư ? – Rồi đột nhiên ngất xỉu.
Dận Chân ngớ người rồi cũng đỡ lấy Đông Triều. Nha đầu này chạy nhảy lanh lợi như vậy mà lại sợ ngựa ư ? Sợ đến mức ngất xỉu ? Dận Chân lay Đông Triều :
-Nha đầu ! Nha đầu ! Đừng như thế chứ.
Đông Triều nắm lấy áo Dận Chân. Nàng mở mắt. Tự nhiên Dận Chân thấy có điều gì bất thường. Dù cũng là đôi mắt, cũng là bàn tay đó nhưng có điều gì đó khác. Đông Triều khẽ khàng nói :
-Đây không phải là mơ ? Thiếp đã trở về sao ?
Điệu bộ rụt rè, e thẹn, cộng với lối xưng hô khiêm nhường này làm cho Dận Chân tự thốt lên :
-Liên Nhi !
Liên Nhi mỉm cười, đôi mắt nàng long lanh gợn nước :
-Thiếp cứ tưởng sẽ phải len lén nhìn gia trong giấc mơ chứ.
-Vậy... Đông Triều đâu ?
Liên Nhi ngập ngừng :
-Thiếp...
Dận Chân đọc được ý nghĩ của Liên Nhi qua ánh mắt nàng, vậy là bản thân Liên Nhi cũng không biết Đông Triều đang ở đâu. Dận Chân chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người trước mặt Dận Chân chắc chắn là Liên Nhi nhưng đúng ra thì phải đến mấy năm nữa Liên Nhi mới được phóng thích.
-Gia, thiếp biết gia đang bận công vụ. Gia cứ lo việc công trước đi, sau đó hỏi chuyện thiếp cũng được. – Liên Nhi nói.
Dận Chân đặt Liên Nhi xuống, nói :
-Nàng đợi ở đây, ta đi một lát.
Dận Chân ra đồng cỏ khám xét. Tên họ Mai này quả là rất say mê với ngựa. Hắn có tất cả các giống ngựa trên thế gian này từ ngựa cưỡi dạo đến ngựa chiến, giống nào cũng thuần chủng, không có lấy một sợi lông tạp. Thức ăn của chúng cũng là loại thượng hạng, đưa cho Phúc phủ làm thực phẩm cũng được. Nhìn sơ qua thì mệnh giá cũng xấp xỉ gia tài của Dận Chân. Dận Chân lấy giấy viết mà Đông Triều chế tạo chuyên cho việc điều tra ghi chép lại về bầy ngựa cùng thức ăn của chúng. Dận Chân còn bứt một túm lông ngựa để làm dấu. Dận Chân chạy ra xa xem cánh đồng này có dẫn đến đâu không.
-Dẫn đến hành cung ? Thảo nào…
Dận Chân thử đi về phía trước. Dưới đất có những vết cỏ bị xén, có tên họ Mai đã hủy những ngọn cỏ có dính máu để đề phòng. Dận Chân đang đi, lỡ chân dẫm lên một bụi cỏ. Trong âm thanh cỏ bị dẫm lên, Dận Chân có nghe một tiếng sột soạt. Dận Chân cúi xuống vạch bụi cỏ ra thì thấy một góc giấy lộ lên trên. Dận Chân lấy tờ giấy đó lên. Đó là một trang trong sổ sách Hộ bộ, dấu ấn trên giấy bị nhòe đi. Đây là chứng cứ quan trọng nhất.
-Tốt rồi.
Dận Chân cho tờ giấy vào tay áo rồi quay lại đường hầm. Liên Nhi đang đứng đợi chàng ở cửa. Dận Chân búng trán Liên Nhi, nói :
-Nha đầu, chúng ta về thôi.
Liên Nhi nhã nhặn nói :
-Vâng, thưa gia.
Dận Chân chợt thấy hụt hẫng. Dận Chân quên mất rằng người này là Liên Nhi, Đông Triều đã đi đâu rồi. Dận Chân nén một tiếng thở dài. Liên Nhi có vẻ cũng hiểu được lòng chàng nên chỉ im lặng theo chàng ra khỏi đường hầm. Dận Tường thấy cả hai lên khỏi đường hầm thì thở