Đầu đuôi câu chuyện là thế này. Tạ Khiết Tâm tên thật là Mục Khiết Tâm, con trai của một thương gia nổi tiếng. Nạn nhân ban đầu làm công ở chỗ thương gia họ Mục, dần dần hắn dòm ngó tài sản của chủ, hắn đã tư thông với bà chủ, lừa cho bà giết chồng rồi câu kết với một quý tộc chiếm đoạt tài sản, đuổi mẹ con chủ cũ ra đường. Người vợ quá tủi hổ, nhảy sông tự vẫn, còn đứa con trai thì lưu lạc dân gian, sau tìm cách trả thù theo phương thức cũ. Dận Tường thu thập thông tin sau ba ngày, đến kể cho Dận Chân nghe. Hai anh em chơi cờ với nhau, Cao Vô Dung mang trà, bánh đến. Dận Tường ngồi chơi cờ một lúc rồi lên tiếng :
-Tứ ca, thiếu thiếu gì đó, phải không ?
Dận Chân biết Dận Tường ám chỉ điều gì nhưng vẫn điềm nhiên chơi cờ :
-Ảo giác thôi.
-Đông Triều đâu rồi Tứ ca ?
Dận Chân nói :
-Từ lúc nghe Đoàn Ngọc Hương tự vẫn trong ngục là nha đầu đó cứ nhốt mình trong phòng, chẳng muốn gặp ai cả. Cứ như hôm nha đầu đó ép Trịnh Quý nhân tự vẫn.
Dận Tường đi một nước cờ :
-Chả biết thế giới của Đông Triều cô nương thế nào, biết rõ tội mình là gì, tự sát thì có gì là sai đâu ?
Dận Tường ở lại chơi cờ với Dận Chân được mấy ván nữa thì tạm biệt, trở về phủ. Dận Chân tiễn Dận Tường ra đến cửa. Quay vào trong, Dận Chân thấy Hắc hổ ngậm trong miệng một chiếc túi thơm, chạy về phòng Đông Triều. Dận Chân kêu :
-Hắc Hổ !
Hắc Hổ dừng lại. Dận Chân nói :
-Đưa ta xem !
Hắc Hổ phe phẩy đuôi, làm bộ khi dễ. Dận Chân nắm đuôi con mèo đen, kéo lại, lầm rầm trong tai nó điều gì. Hắc Hổ không biết học cách nghe tiếng người ở đâu mà cụp đuôi xuống, giao túi thơm cho Dận Chân. Dận Chân xoa đầu nó, lấy bức thư trong túi thơm ra đọc. Trong thư nói chuyện chi mà mặt Dận Chân sa sầm lại, nhìn về phía phòng Đông Triều với ánh mắt đau đớn, hiện ra rất rõ. Dận Chân nói với Hắc Hổ :
-Chờ ta một lát.
Dận Chân về thư phòng viết một tờ giấy khác, dùng cách nào đó để màu giấy giống với tờ giấy kia. Dận Chân để lá thư vào túi thơm, cột dây lại, đưa cho Hắc Hổ :
-Đưa cho nha đầu đó đi.
Hắc Hổ ngậm lấy túi thơm, chạy về phòng Đông Triều. Đông Triều cũng đọc sách như mọi ngày nhưng nghiên cứu chăm chú hơn thường ngày. Hắc Hổ ngồi, đặt túi thơm xuống đất, kêu ngao ba tiếng. Đông Triều rời cuốn sách, nhặt túi thơm lên. Đông Triều xoa đầu Hắc Hổ, nói :
-Ra chơi với Hoằng Quân đi.
Hắc Hổ dụi đầu vào tay Đông Triều, kêu ngao ngao rồi chạy ra ngoài. Đông Triều lấy bức thư trong túi thơm, đọc sơ qua.
-Biết ngay là có tật giật mình.
Nét chữ giả rất giống thư thật nhưng Đông Triều nhận ra ngay là do Dận Chân giả. Đông Triều thường xuyên đọc kinh do Dận Chân viết nên rất rành về thói quen viết chữ của Dận Chân, đặc biệt là lúc Dận Chân viết nét hất. Đông Triều kẹp tờ giấy vào quyển sách.
-Ngao !
Đông Triều nói :
-Tuyết về rồi đó hả ?
Con mèo trắng nhảy lên bàn, thả chiếc túi thơm xuống. Đông Triều lấy bức thư từ túi thơm ra. Đông Triều đọc sơ qua bức thư, giật mình. Nàng lấy bức thư Dận Chân giả nét chữ ra so sánh. Nội dung trong hai bức thư giống hệt nhau. Suýt nữa Đông Triều bị mắc lừa, Dận Chân giở chiêu ngoạn mục thật. Dận Chân giả nét chữ nhưng nội dung giữ nguyên để Đông Triều nghĩ nội dung thật là giả.
-Huynh được lắm.
Đông Triều đọc bức thư xong thì gấp bức thư lại, vươn vai. Tối nay Dận Chân không ghé phòng nàng, tối nay tha hồ tra cứu. Tối đến, Dận Chân dùng bữa xong không ghé thăm phòng của bất cứ ai mà dành trọn đêm nay ở Phật đường. Đang tĩnh tâm niệm phật, một phi tiêu gắn thư bắn đến, ghim vào tường. Dận Chân gỡ bức thư ra, xem.
-Phong Di hẹn mình ở ngoài ư ? Tiểu tử này muốn gì đây ?
Dận Chân không muốn làm kinh động đến người trong nhà, bèn dùng khinh công vượt tường. Phong Di chờ trên ngọn cây, nhảy xuống, mặt đối mặt với Dận Chân :
-Trắc phúc tấn của ngươi có gửi thư cho Huệ Đạt.
-Thu Nguyệt ?
-Là cô nương Nhược Hy gì đó.
-Sao kia ?
-Cô nương ấy gửi thư cho Huệ Đạt, hỏi về chuyện của ngươi. Ngươi đã làm gì ?
-Chẳng làm gì cả, chỉ là tôi muốn kiểm chứng thôi.
Phong Di kêu lên một tiếng ngạc nhiên. Dận Chân quay lại. Đông Triều đứng đằng sau hai người. Tối đến nàng lại tháo búi tóc để tóc bím, khoác áo choàng mỏng. Trên tay Đông Triều cầm một cuốn sách về y dược. Đông Triều nói :
-Tiểu tử, cứ tưởng ngươi ghét Tứ gia lắm nhưng sao có tin gì đều cho Tứ gia vậy ?
Phong Di hừ một tiếng :
-Ta lo cho Trắc phúc tấn của hắn, không phải lo cho hắn. – Rồi lầm bầm. – Lo cho hắn cũng chỉ vì chị của ta.
Dận Chân nắm tay Đông Triều, kéo đi chỗ khác. Phong Di biết mình là người thừa ở đây bèn quay trở về.
-Trước đây muội nói là muội muốn làm người vô hình đúng không ? – Dận Chân dừng lại ở một góc vắng.
Đông Triều nói :
-Đúng vậy.
Dận Chân hất tay Đông Triều ra :
-Vậy thì hãy là người vô hình đi. Đừng quan tâm đến ta !
Đông Triều không tức giận. Nàng để quyển sách vào trong áo choàng, hai tay nàng nắm lấy bàn tay nhợt nhạt, lạnh như băng của Dận Chân, áp lên gò má mình như thể muốn sưởi ấm cho nó. Mắt nàng nhìn Dận Chân không có một gợn sóng :
-Huynh giấu bệnh tình với các phúc tấn, Thập tam gia vì sợ họ lo lắng. Huynh giấu bệnh tình với các A ca kia vì sợ họ nhân cơ hội mà *** hại. Huynh không giấu bệnh tình với Huệ Đạt vì ông ta chưa chắc lo lắng cho huynh bằng các phúc tấn và Thập tam gia, cũng sẽ không *** hại. Vậy tại sao huynh muốn giấu muội ?
Dận Chân rút tay mình ra :
-Muội cũng như muội tử của ta.
Đông Triều nghi ngờ lời nói ấy. Dận Chân đã biết Đông Triều áp tay mình lên má nàng để kiểm tra xem Dận Chân có nói dối không. Đông Triều im lặng một lúc lâu.
-Tứ ca.
Dận Chân hoàn toàn bất ngờ. Lời gọi thân mật này, Dận Chân không biết nên vui hay buồn. Đông Triều biết mình vừa phạm tội tày đình, dễ dàng bị phạt nặng. Nàng hỏi dò :
-Muội có thể gọi huynh là Tứ ca như Thập tam gia vẫn gọi không ?
Dận Chân chần chừ một hồi, cũng gật đầu :
-Được thôi. Dù sao muội cũng đã là Cách cách.
Đông Triều mỉm cười, tiếp tục nói :
-Tứ ca, chúng ta đều là người đa nghi, không dễ dàng trao bí mật của mình cho ai. Có lẽ thông qua mình, huynh cũng hiểu tại sao muội lại bộc bạch tâm sự của mình cho huynh.
-Muội biết rõ mình ở đây không bao lâu, ta lại không biết kẻ thù của muội là ai nên không sợ ta tiết lộ bí mật của muội cho kẻ thù.
Đông Triều khẽ gật đầu :
-Muội đã từng nghĩ vì muội và huynh vốn không có nhân duyên lâu dài nên không ngần ngại bộc bạch nỗi lòng với huynh. Nhưng muội không ngờ rằng điều ấy đã buộc chặt tâm trí của muội ở đây, và huynh đã trở thành chỗ dựa duy nhất của muội.
Dận Chân mở to đôi mắt, nửa như bất ngờ, nửa như hiểu thấu. Phải chăng... Dận Chân cũng nghĩ như vậy ?
-Dần dần, muội lại lo lắng cho huynh, vui cùng huynh, buồn cùng huynh... những cảm xúc ấy khiến muội trở nên hữu hình tại đây rồi.
Dận Chân cũng cảm nhận được điều đó.
-Nếu trong mắt huynh, muội chỉ là người vô hình thì xin huynh cứ xem muội như người vô hình để loại bỏ gánh nặng nào đó trong tim. Nhưng muội vẫn sẽ luôn lo lắng cho huynh, trong một góc khuất nào đó mà huynh không thấy.
Đông Triều nói xong im lặng. Nàng hồi hộp nhìn theo từng phản ứng của Dận Chân. Dận Chân đang nhắm nghiền đôi mắt. Dận Chân đang từ từ mở mắt. Dận Chân đang đưa tay ra, bàn tay lạnh giá ấy áp sát vào má Đông Triều. Dận Chân véo má