Đông Triều, Thu Nguyệt và Tiểu Uyển ngồi thưởng trà bên hồ sen. Tuyết nằm gọn trong lòng Đông Triều, ngủ ngon lành. Nó săn sóc bên ngoài với Hắc Hổ cả ngày đã mệt nhoài rồi, bộ lông của nó cứ nhấp nhô theo nhịp thở đều đều, nhè nhẹ. Tiểu Uyển mỉm cười, nói :
-Mèo của Hoàng A mã có khác, thích nghi với cuộc sống dân dã nhanh chóng.
Dận Chân từ cổng đến, chạy lại. Tiểu Uyển và Thu Nguyệt đứng dậy chào. Đông Triều vừa đứng dậy đã bị Dận Chân véo tai. Đông Triều la lên :
-Gia, gia ơi ! Đau, đau !
Dận Chân cứ giữ nguyên bàn tay trên vành tai Đông Triều, kéo nàng đi sềnh sệt :
-Nha đầu này, ra mà xem họa muội gây ra kìa.
Tiểu Uyển và Thu Nguyệt vội vàng đi theo xem thử có chuyện gì. Dận Chân kéo Đông Triều ra trước cổng. Thánh thần ơi ! Khang Hy trên đường vi hành có ghé nhà của Dận Chân chơi, vì tự nhiên vào nhà nên Hắc Hổ đã nhảy xuống chặn đường, không cho vào. Hai vệ sĩ của Khang Hy định gạt nó ra thì nó lao tới cắn vào ống tay áo của Khang Hy, đến giờ vẫn chưa nhả ra.
-Trời ơi ! – Đông Triều hoảng hốt. – Hắc Hổ ! Nhả ra ngay !
Hắc Hổ nhả tay áo Khang Hy ra, chạy tới, áp người vào chân Đông Triều. Lông nó vẫn xù lên khiêu khích. Đông Triều quỳ xuống :
-Hoàng A mã thứ tội ! Hoàng A mã thứ tội ! Con dạy dỗ nó không nghiêm.
Khang Hy cười cười :
-Không sao, cũng tại trẫm tự tiện vào nhà người khác. – Rồi quan sát Hắc Hổ. – Đây chắc là con mèo nổi tiếng của Nhược Hy Cách cách. Tốt ! Rất tốt ! Gác cổng chẳng thua gì chó săn.
Hắc Hổ thấy chủ đang quỳ trước mặt người kia, vẻ mặt đầy hối lỗi. Nó cũng biết thân phận, xẹp lông xuống, ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu chào khách quý. Khang Hy gật đầu :
-Tốt ! Rất tốt !
Khang Hy kêu Đông Triều đứng lên, xá lễ cho Tiểu Uyển và Thu Nguyệt. Dận Chân mời Khang Hy vào nhà. Khang Hy xua tay :
-Hôm nay trẫm đến đây không phải để chơi mà là để rủ con và nha đầu này đi chơi.
Đông Triều hỏi :
-Thưa Hoàng A mã, đi đâu ạ ?
Khang Hy vuốt râu cười khà khà :
-Chỗ Dận Tường. Thái y vừa vào cung báo tin rằng Thập Tam A ca có tin hỷ.
Đông Triều mừng rỡ vô cùng, nàng hỏi :
-A Nghi có tin vui ạ ?
Khang Hy ngẫm ngợi, lắc đầu :
-Không, đây là con của Qua Nhĩ Giai Trắc phúc tấn.
Đông Triều cảm thấy buồn buồn. Hóa ra ngoài Triệu Giai Nghi, Dận Tường vẫn phải giữ lễ với các Trắc phúc tấn khác. Dận Chân véo nàng một cái, nói với Khang Hy :
-Hồi Hoàng A mã, vậy nhi thần sẽ cùng Người sang chỗ Thập tam đệ chúc mừng. – Rồi quay sang Tiểu Uyển. – Phúc tấn đi với ta nhé !
Tiểu Uyển lễ phép nói :
-Vâng, thưa gia.
-Còn nha đầu này thì sao ? – Khang Hy chỉ Đông Triều.
Dận Chân nói :
-Hồi Hoàng A mã, nhi thần cũng sẽ dắt nàng sang.
-Được, vậy ta đi trước. – Khang Hy nói rồi phẩy tay ra hiệu cho hai vệ sĩ tháp tùng đến nhà Dận Tường.
Dận Chân thở ra một hơi. Dận Chân nói :
-Phúc tấn, nàng chuẩn bị mọi sự tươm tất rồi chúng ta sẽ đi. – Rồi dặn Thu Nguyệt. – Ta đi, nhớ trông coi phủ cho cẩn thận.
Thu Nguyệt nhún người :
-Vâng, thưa gia.
-Còn nha đầu này, vào đây. – Dận Chân kéo tay Đông Triều về phòng nàng.
Quăng phịch nàng xuống giường, Dận Chân nhíu mày :
-Nha đầu này, sao vậy hả ? Tươi tỉnh lên !
-Vâng.
Dận Chân xoa đầu nàng :
-Ta biết muội không vui cho lắm nhưng phải chấp nhận. Đây là hỷ sự ! Đây là hỷ sự !
-Muội biết rồi mà.
-Vậy thì tháo gỡ cái mặt đó đi ! Chuẩn bị mau lên ! Không thì ta trói muội vào bốn con ngựa đấy.
Đông Triều nói vậy chứ sao vui lên được ? Dù biết ở thời đại này đúng là như vậy nhưng vẫn cảm thấy Dận Tường đã phản bội bạn mình, ngoại tình với người khác, có con. Đông Triều cố ép mình vui cho Dận Tường thế nào cũng cảm thấy Dận Tường là một người đàn ông bạc tình, bạc nghĩa. Và thái độ đó không qua mặt được một người có tính cách giống hệt nàng – Dận Chân. Dận Chân trông nàng xỏ giày đi là biết nàng đang nghĩ gì rồi.
-Đi thôi !
Dận Chân nắm tay Đông Triều, kéo đi một mạch. Đông Triều nhận ra Dận Chân không đưa mình ra cổng mà đưa mình tới hồ sen. Đông Triều hỏi :
-Tứ ca, cổng ở đằng kia, sao huynh dẫn muội đến đây ?
Dận Chân không nói không rằng, đẩy nàng xuống hồ. Đông Triều có hốt hoảng, bất ngờ nhưng lấy lại bình tĩnh ngay, nàng trụ lại trên mặt đất, chỉ chút nữa là rơi. Tưởng yên lành, Đông Triều quên Dận Chân còn ở đằng sau. Dận Chân tiến đến gần nàng, dùng một ngón tay, chạm nhẹ vai nàng. Bấy nhiêu đó làm cho Đông Triều mất thăng bằng, rơi ùm xuống hồ sen. Đông Triều ngoi lên từ mặt nước :
-Huynh làm gì vậy ? – Nàng gạt chiếc lá sen trên đầu ra.
Dận Chân lấy trong túi ra một lọ dầu nóng, đưa cho Đông Triều :
-Tự hiểu.
Đông Triều biết ý Dận Chân. Nàng thoa dầu lên trán, lên tay và vùng cổ. Dận Chân kêu lên :
-Coi kìa ! Sao lại bất cẩn đến thế ?
Đông Triều leo được lên bờ. Dận Chân làm bộ sờ trán nàng, tặc lưỡi :
-Sốt mà cứ giả như bình thường. Ở nhà !
Đông Triều được Xảo Tuệ dìu về phòng. Dận Chân dặn dò Xảo Tuệ đôi câu rồi ra xe với Tiểu Uyển. Tiểu Uyển ngồi chờ trong xe, tay cứ vân vê chiếc khăn lụa thêu hình hoa cát cánh. Dận Chân hỏi :
-Phúc tấn có đợi lâu không ?
Tiểu Uyển lắc đầu. Nàng đỡ Dận Chân lên xe :
-Liên Nhi đâu ạ ?
-Nha đầu đó té xuống nước, sốt rồi. Gia để ở nhà.
Dận Chân ngồi vững trên xe, nắm lấy tay Tiểu Uyển, vỗ nhẹ. Người đánh xe tự hiểu đã đến lúc xuất phát. Hắn đánh xe đến phủ Dận Tường. Tiểu Uyển nói :
-Gia, thiếp có việc mạo muội muốn hỏi.
-Cứ nói.
Tiểu Uyển hỏi :
-Gia, tại sao Liên Nhi không thích sang chỗ Thập tam đệ vậy ? Thiếp thấy Liên Nhi thân với A Nghi lắm mà.
Dận Chân nhìn ánh mắt của Tiểu Uyển. Rõ ràng nàng không định hỏi điều này. Tiểu Uyển là người nhạy cảm, chơi thân với Đông Triều, hẳn hiểu rõ vì sao Đông Triều không hứng khởi lắm khi nghe tin một người Trắc phúc tấn của Dận Tường mang thai. Câu hỏi của Tiểu Uyển hướng đến việc khác. Dận Chân siết nhẹ tay Tiểu Uyển :
-Phúc tấn, nếu là nàng, gia cũng làm như thế.
Tiểu Uyển nói :
-Thiếp biết. Thiếp biết là một phúc tấn trong phủ thì không được nghĩ vẩn vơ. Nhưng khi thiếp thấy gia nắm tay muội ấy đi một mạch hay véo tai, búng trán thì không khỏi lo lắng.
Dận Chân thở dài :
-Gia đã nói là đến giờ gia chỉ xem nha đầu đó như một đứa trẻ nhỏ, cùng lắm là muội tử của gia thôi.
Tiểu Uyển nép sát vào người Dận Chân, khẽ khàng :
-Chính điều đó mới làm thiếp lo. Gia, Liên Nhi được gả về đây là để làm vợ gia, sinh con cho gia. Nếu tình cảm đó chỉ dừng lại ở tình