Đông Triều trông vết máu khô đã ngả màu, giấy lại nhàu nát, chữ xiên vẹo, xé không có thẩm mỹ gì cả. Đông Triều đoán nạn nhân viết tờ giấy này trong tình trạng rất nguy cấp. Khúc Tam Lang nói :
-Một con chim nhạn đã thả nó xuống phủ mới hôm qua, tôi bắt được.
Dận Tường gật gù :
-Xem ra Mục Tâm Như đã giúp đỡ con chim nhạn ấy nên nó trả ơn.
Dận Chân hỏi :
-Nó có dẫn ngươi đến đâu không ?
Khúc Tam Lang gật đầu :
-Có ạ. – Rồi hạ giọng. – Nó dẫn tôi đến chỗ lão họ Mã bán thủ lợn, tôi có nói bóng nói gió để vào khám xét, gã cho tôi khám xét nhưng chẳng thấy gì cả. Rồi tôi được tin Mục Tâm Như ốm chết.
Đông Triều khoanh tay, thở dài. Thì ra là thế, Khúc Tam Lang muốn dùng những bằng chứng trên thi thể của Mục Tâm Như để buộc tội lão họ Mã. Nhưng anh chàng này không có kinh nghiệm chút nào. Tự nhiên xông vào nhà người ta đòi khám xét quan tài thì người ta cho ăn chém là phải rồi (bà lão ở Phúc phủ định vác dao chém đấy). Đông Triều nói :
-Việc thuyết phục gia chủ để tôi lo.
Đông Triều xin tờ giấy cầu cứu của Mục Tâm Như, đưa qua cho Mục Minh. Nàng hỏi Mục Minh đây có phải nét chữ của em gái chàng không. Mục Minh quan sát thật kỹ, nhận ra nét hất quen thuộc của em mình, òa khóc. Thế là Đông Triều xin gia chủ được cạy nắp quan tài, khám nghiệm tử thi. Khúc Tam Lang thấy mình đã mấy mươi tuổi đầu mà thua tiểu tử kia thì đấm lưng mình, thở dài :
-Mình già rồi, mình già rồi.
Đã được chủ nhà cho phép, Đông Triều kêu vài sai nha khiêng quan tài vào nhà trong cạy nắp. Dận Tường xua mấy người kia đi bằng vài lời hơi hơi khiếm nhã nhưng hiệu quả. Nắp quan tài được mở ra, sai nha mang thi thể nạn nhân đặt trên giường tre. Đông Triều ở trong phủ của Dận Chân tháng trời, vào cung cũng khá thường xuyên, tiếp xúc với nhiều mỹ nhân nhưng vẫn rất ấn tượng với dung nhan của vị cô nương này. Nữ nhân này mi thanh mục tú, lại có mùi hương lài thoang thoảng làm mấy sai nha ngất ngây. Dận Chân thì bình tĩnh một cách lạnh lùng và nhận ra :
-Nha đầu, mùi này khá giống với mùi từ tay áo tên bán thủ lợn, đúng không ?
Đông Triều nhấc cổ tay thi thể, hít ngửi mùi hương từ cổ tay :
-Đúng vậy. Hắn quả nhiên có dính dáng đến chuyện này.
Khúc Tam Lang liên tưởng đến vụ án oan trước đây của mình, hỏi dè chừng :
-Xem xem đó có phải muội tử của Mục Minh không.
Mục Minh khẳng định :
-Đúng là muội tử của tôi.
Khúc Tam Lang nói :
-Giờ có rất nhiều thủ đoạn. Phải có gì đó chứng minh.
Mục Minh bèn tháo chiếc nhẫn ngọc trên tay mình, nói :
-Tiểu muội tôi mang vừa chiếc nhẫn này ở ngón trỏ.
Mục Minh đeo nhẫn cho cô nương kia. Vừa y. Đây đúng là Mục Tâm Như. Đông Triều hỏi :
-Huynh bảo muội tử của huynh bị mất tích rồi lại đi báo tử. Thế là thế nào ?
Mục Minh trả lời :
-Ba ngày trước, tiểu muội tôi mất tích. Hôm qua, tôi tìm được tiểu muội trong một cơn mưa bên góc đường, người lạnh ngắt cả, tôi nghĩ là chết vì bệnh. Không ngờ...
Đông Triều xem bên ngoài thi thể, chẳng có gì chứng tỏ là bị trúng độc hay bị đánh đập tàn nhẫn cả. Chỉ thấy ở tay có một vết thương nhỏ đã liền sẹo. Đông Triều nghĩ là do nạn nhân cắn tay lấy máu để viết thư.
-Phải có cái gì đó.
Đông Triều bèn đưa tay ra, tháo nút áo liệm của nạn nhân nhằm xem thân thể bên trong. Mục Minh, Khúc Tam Lang, các sai nha la toáng lên. Dận Chân trấn an :
-Yên tâm đi, tiểu tử đó chỉ biết nhìn tử thi chứ không biết nhìn nữ nhân đâu.
Dận Tường đuổi mọi người ra ngoài. Để làm mấy tên tu mi kia an lòng, Dận Tường để Triệu Giai Nghi ở trong :
-Cẩn thận nhé.
Đông Triều cởi áo của nạn nhân. Triệu Giai Nghi ngồi cạnh nàng, hồi hộp vô cùng. Đông Triều nói :
-A Nghi có ổn không ?
-Không sao.
Đông Triều quan sát thi thể nạn nhân, trông rất bình thường. Nhưng có gì đó là lạ, là lạ, ở chỗ bụng căng tròn một cách kỳ lạ. Đông Triều