Những lời của Phong Di làm Huệ Đạt giật mình. Nổi đầy mẩn đỏ ? Điều đó rất giống với triệu chứng của lão bà ở tiệm thủ lợn họ Mã. Phong Di nhíu mày :
-Ông sao vậy ?
-Cậu bảo rằng...
-Tôi nói với ông rồi đấy. Và quan trọng hơn là mấy tên lang băm rất thích những người chay trường. Bảo là càng gần với Phật càng tốt.
Huệ Đạt cười nhạt :
-Cậu lo cho ta sao ?
-Con khỉ ! – Phong Di đánh vào lưng Huệ Đạt như bạn lâu năm. – Tôi lo cho họ Ái Tân Giác La kia kìa.
Huệ Đạt không nghĩ đến chuyện này. Đúng, Dận Chân là người ăn chay trường, dễ nhận thấy bởi sự kỵ máu của chàng. Nhưng đó là người nên nghĩ cuối cùng. Huệ Đạt vỗ vai Phong Di :
-Cậu sao vậy ? Rõ ràng Tứ gia là người quyền cao chức trọng, ai dám động vào ?
Phong Di nói :
-Tôi không sợ tên bán thủ lợn mà sợ cái miệng hắn truyền ra giang hồ. Thuật sĩ sẽ ập về đây. Quyền cao chức trọng ? – Phong Di cười khẩy. – Hắn đã bị dìm dưới đáy sông một lần, tất sẽ có lần thứ hai.
-Vậy...
Trăng treo lơ lửng trên trời, một cơn gió thổi thoáng qua. Trong gió, Huệ Đạt cảm nhận được một điều huyền bí. Phong Di ngửi mùi, cũng thấy được điều đó. Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi đang đi về phía phủ của Dận Chân. Phong Di giật mình :
-Chết, tôi quên mất nàng ấy cũng luôn đi theo.
Huệ Đạt thầm cảm phục sự nỗ lực của Liên Nhi. Tuy vẫn còn mang phong ấn trên mình nhưng Liên Nhi đã tự rời khỏi nơi an toàn trong pháp lệnh để di chuyển trong thế giới thực. Đó là một nỗ lực cực lớn Huệ Đạt chưa từng gặp trước đây. Nếu là đoạt thân từ một người như Phong Di thì chỉ cần vài năm. Có điều, bản thân Đông Triều lại tồn tại một ý chí rất lớn và Huệ Đạt có cảm giác rằng Đông Triều đang bị giữ tại đây bởi điều gì đó.
Liên Nhi di chuyển về chỗ phủ của Dận Chân. Đi qua cửa, nàng gặp vị thần giữ cửa. Liên Nhi nghe nói nếu bị bắt thì sẽ phải về Địa Ngục. Nàng sợ hãi. Nhưng vị thần giữ cửa cứ đứng yên, chẳng hề nhúc nhích. Liên Nhi rón rén đi qua, vị thần ấy cũng không phát hiện. Nàng à lên :
-Đúng rồi, thần giữ cửa chỉ bắt oan hồn, mình đâu phải oan hồn.
Liên Nhi qua được cửa, nàng liền tìm Đông Triều. Đông Triều đang ngồi một mình trong phòng đọc sách, để đèn sáng. Liên Nhi bay vội đến đó. Nhìn chung quanh Đông Triều không có ai, Dận Chân cũng không mà Xảo Tuệ cũng không, Liên Nhi thầm cảm ơn trời. Nàng hít một hơi sâu, nhập vào xác mình. Không ngờ, từ tim của Đông Triều phát ra một lực đẩy Liên Nhi văng ra xa. Liên Nhi thở hồng hộc :
-Sao lại thế ?
Đông Triều gấp quyển sách lại, tắt đèn đi ngủ. Lúc này, Liên Nhi thấy lực toát ra từ Đông Triều không còn mạnh nữa. Liên Nhi thử nhìn xem Đông Triều đã đọc quyển sách gì. Hóa ra Đông Triều đọc kinh Kim cang làm tăng độ tập trung lên, đánh văng Liên Nhi ra. Liên Nhi chờ một lúc lâu, để Đông Triều thiu thiu mới vào thân. Vào trong thân cũng chẳng dễ chịu gì, bản ngã Đông Triều quá lớn, khiến cho Liên Nhi cảm thấy như bị nghẹt thở. Tuy vậy, nàng vẫn đủ sức để lên tiếng :
-Cô nương ! Cô nương !
Đông Triều chưa ngủ say nên không bị giật mình :
-Ai vậy ?
-Tôi là Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi đây.
Đông Triều nghe tiếng phát ra từ óc mình thì không nghi ngờ gì nữa. Nàng đứng dậy, định chong đèn. Liên Nhi đọc được điều đó thông qua não bộ, liền can ngăn :
-Đừng đốt đèn, cũng đừng mở mắt, nếu có ánh sáng nữa, tôi sẽ bị đánh bay ra mất.
Đông Triều thôi không làm nữa. Nàng ngã xuống giường, nhắm mắt lại, dùng ý niệm hỏi vọng vào trong :
-Trắc phúc tấn hiện về đây, có chuyện gì nữa sao ? Lý Trắc phúc tấn còn có chiêu gì nữa ?
-Không, chuyện này là vì Tứ gia.
Liên Nhi tường thuật lại cho Đông Triều cuộc nói chuyện giữa Huệ Đạt và Phong Di. Đông Triều gật gù :
-Đúng là nguy hiểm thật. Nhưng tôi phải làm gì ? – Đông Triều trở mình. – Chẳng làm gì được cả.
-Xin làm ơn ! Cô nương phải bắt cho bằng được hung thủ. Cô nương vốn gan dạ mà. Tôi rất lo...
-Tôi biết, Tứ gia nếu biết có lẽ sẽ dùng mình làm mồi nhử. Nhưng không được.
-Tại sao ?
Đông Triều bật ra ngoài môi :
-Thân này không phải của tôi ! Trắc phúc tấn có biết Tứ gia vì sao luôn ngăn cản tôi dây vào những chuyện nguy hiểm không ? Vì sự an toàn của Trắc phúc tấn ! Tôi rất muốn phá án nhưng tôi phải đặt sự an toàn của Trắc phúc tấn lên trên.
Liên Nhi bị những ý nghĩ dữ dội của Đông Triều bóp nghẹn. Nàng gắng gượng nói :
-Vậy thì tôi cho phép. Hãy sử dụng nó theo ý của cô nương. Để bảo vệ Tứ gia.
Lớn lên trong một thế giới chỉ nói chuyện với nhau bằng vật chứng, nhân chứng, vây quanh toàn là hóa chất phân tích, máy ảnh, nhiệm vụ là vạch trần mấy tên giả dạng ma quỷ, bây giờ Đông Triều lại đồng hành với một người vô hình. Nghĩ thôi mà Đông Triều thấy rùng mình. Nàng cứ lẩm bẩm câu nói :
-Đời người là một giấc mộng, hết giấc mộng này sẽ là giấc mộng khác.
-Cô nương làm ơn đừng lẩm bẩm câu đó nữa, tôi sẽ chết mất. – Liên Nhi nài nỉ.
Đông Triều phì cười, thay bộ áo đen :
-Được rồi. Chuẩn bị nào.
Đông Triều lấy trong hộc bàn một cuộn thép, giấu vào tay áo. Trong đó còn có một con dao găm, Đông Triều lấy giắt vào thắt lưng. Đông Triều lục lọi dưới gầm giường một đôi giày ủng, đế có độ ma sát cao, rất thích hợp cho việc leo tường. Đông Triều kê chiếc gối thay cho mình, giả sao cho thật giống dáng người đang ngủ, phủ chăn lên. Trang bị kỹ càng, Đông Triều mới xuất phát.
-Chúng ta đi nào.
Đông Triều để ghế lên bàn, leo lên từ từ rồi, đu lên xà nhà, gỡ mái ngói ra, ra ngoài, để mái ngói lại chỗ cũ. Nàng chạy trên mái nhà, nhảy qua cây đại thụ gần với bức tường nhất, đáp xuống đất. Ra ngoài an toàn, Đông Triều yên tâm mà chạy bịch bịch. Liên Nhi chung thể xác với Đông Triều, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác được chạy ngược cơn gió, để gió mơn trớn lên tóc, bấy nhiêu đó đủ để quên đi sầu muộn của một đời.
-Xem nào.
Đến nhà của họ Mã bán thủ lợn. Nhà hắn không có gia nhân canh cửa, cũng không có người đi tuần. Đông Triều rất cảm ơn điều này, cũng rất hận điều này. Cảm ơn vì sẽ không cần phải địch với nhiều người nếu thất bại. Hận vì khó mà trà trộn lúc đông người. Đông Triều dùng ngón tay để phỏng đoán kích thước bức tường. Nàng lui ra xa, chạy lấy đà, phóng lên.
-Nha đầu !
Đông Triều đang tập trung cao độ, nghe gọi thì bị trượt chân, ngã xuống. Chủ nhân của tiếng nói ấy giang tay đỡ lấy nàng. Đông Triều giãy :
-Huynh có thả muội xuống không ? Hả ? – Tuy nhiên vẫn giữ giọng thật khẽ.
Dận Chân vác nàng lên vai, để đầu nàng chúc xuống :
-Nha đầu hư, tối mà không đi ngủ, lén ra đây ăn vụng thủ lợn.
-Thả muội xuống !
-Thả cô nương ấy xuống đi. – Huệ Đạt mỉm cười.
Dận Chân đặt nàng xuống. Đông Triều phủi áo mình, nàng không thích mùi thảo dược cho lắm, cứ như uống trà đặc vậy. Dận Chân ký đầu nàng :
-Sao không nghe lời ta ? Ta đã bảo đây là thân của Liên Nhi, phải biết cẩn trọng.
Đông Triều nhún vai :
-Xin lỗi. Nhưng tại sao huynh lại ở đây ? Cả đại sư nữa.
Dận Chân bèn giải thích cho nàng. Dận Chân sau khi đưa nàng về đã bí mật đi gặp Huệ Đạt để hỏi về vụ án và quyết định giải quyết nhanh gọn trong đêm nay, tránh đêm dài lắm mộng. Lần này tới phiên Đông Triều trừng mắt :
-Huynh... lén muội...
-Nếu ta cho muội biết thì muội sẽ đi làm mồi nhử mất. – Dận Chân lại ký đầu nàng.
Huệ Đạt vuốt râu :
-Tứ gia, có cô nương đây thì còn gì bằng. Nghe nói cô nương rất giỏi phá án, để cô nương đi cùng, tiện lợi vô cùng.
-Cũng được. – Dận Chân gật gù. – Có thêm đại sư thì tốt. Mấy tiểu tử ở Phúc phủ đã sẵn sàng.
Đông Triều lờ mờ đoán được kế hoạch của Dận Chân. Dận Chân sắp đặt cho người của Phúc phủ sang mua thủ lợn ở cửa hàng này với số lượng lớn để họ Mã bận rộn mà quên đi cảnh giới, sau đó Đông Triều và Huệ Đạt sẽ bí mật vào trong để kiểm tra. Đông Triều nghe Dận Chân lo lắng mình sẽ trở thành mồi nhử, nghĩ rằng Huệ Đạt chưa cho Dận Chân biết toàn bộ sự thật về bọn lang băm kia, Dận Chân cứ phỏng đoán là bọn lang băm thích những thiếu nữ chứ không phải những người chay trường. Thế cũng tốt.
-Muội hiểu rồi. – Đông Triều nhảy phóc lên ngọn cây, ẩn mình trong đó.
Dận Chân khá ngạc nhiên với sự nhạy bén của nàng :
-Nha đầu này, nói chưa hết mà đã nhảy đi rồi.
-Cô nương ấy thật thông minh, thưa Tứ gia.
Dận Chân thở dài :
-Ông có nghĩ ở thế giới thật của nha đầu đó, nha đầu đó là nam giới không ?
-Chuyện gì cũng có thể... Ui da !
Đông Triều ở trên cây, bẻ một cành cây đã mục, ném vào cái đầu trọc, không đội mũ của Huệ Đạt. Nàng trừng mắt :
-Bắt đầu đi.
Theo như kế hoạch, bọn trẻ con bên Phúc phủ chạy qua nhà ông bán thủ lợn họ Mã đập cửa kêu réo om sòm, đòi mua thủ lợn với số lượng lớn. Họ Mã kia phải thét gọi vợ ở dưới nhà lên giúp. Đông Triều nấp trên cây hỏi Huệ Đạt, cũng đang nấp trên cây :
-Vợ hắn ta phải không ?
-Hình như là vậy ?
-Hình như là sao ? – Đông Triều gắt. – Phải hay không ?
Huệ Đạt thở dài :
-Mấy hôm vợ hắn cầu tự, tôi có dám nhìn thẳng vào mặt đâu.
Đông Triều độ thử từ cành cây lên nóc nhà xa bao nhiêu. Nàng nhún nhún, biết mình không qua được bên đó bèn nói với Huệ Đạt :
-Ông bế tôi qua đó đi.
Huệ Đạt lắc đầu tắp lự. Đông Triều rờ rẫm cái áo cà sa bên ngoài của Huệ Đạt :
-Ông đâu mang theo chuông mõ mà sợ rớt ?
-Nam nữ thọ thọ bất tương thân...
-Ông theo đạo Phật, sao chẳng biết cái thuyết bình đẳng trong đó hả ? Tôi đáng tuổi cháu ông, nam nữ thọ thọ