Náo loạn phủ, đánh khách, tông phải chủ nhà, hình phạt cho Chân Đông Triều (bây giờ bị gắn nhãn là Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi) là chép mười quyển kinh, cấm bước ra ngoài. Chân Đông Triều cầm cây bút lông, chấm mực, viết kinh trên giấy mà thấm thía từng câu, từng chữ. « Đời người như giấc mộng, hết giấc mộng này sẽ là giấc mộng khác. »
-Nhưng tại sao không phải là giấc mộng khác mà là giấc mộng này ?
Chân Đông Triều thở dài, cặm cụi viết kinh. Nhờ thường xuyên cầm cọ vẽ tranh nên khi viết chữ bằng bút lông, cô không bị lúng túng. Viết chữ giống như đang vẽ tâm trạng bằng cách nói lên ý tưởng vậy. Từng trang, từng trang.
-Phu nhân !
Nha hoàn tên Xảo Tuệ của Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi mang đến một cái hộp gỗ, đặt cạnh cuốn kinh. Đông Triều hỏi :
-Gì đây ?
Xảo Tuệ lễ phép nói :
-Thưa phu nhân, đây là miếng ngọc bội của phu nhân.
Đông Triều ngừng viết. Cô đặt bút lông xuống, mở chiếc hộp. Miếng ngọc bội vẫn nằm yên đó. Cô hỏi :
-Lúc ta ngã xuống, có mang ngọc bội trên người không ?
-Có ạ.
Đông Triều không tin chuyện ma quỷ nhưng đến mức này thì phải nghĩ chuyện xuyên không của cô là do miếng ngọc bội này gây nên. Cô cầm miếng ngọc, tìm đủ mọi cách để nó phát sáng, có thế mình mới trở về thời đại của mình. Nhưng nó cứ trơ trơ. Đông Triều khoanh tay suy nghĩ một lúc rồi hỏi :
-Đây là cái hộp ban đầu sao ?
-Dạ ? – Xảo Tuệ tròn xoe mắt. – Dạ không phải.
-Mang cái hộp ban đầu đến cho ta.
Xảo Tuệ cúi đầu, lấy cái hộp ban đầu trong một cái hộc bàn, đặt cạnh chiếc hộp mới. Đông Triều bảo :
-Mang nến đến đây cho ta.
-Dạ ? Mang nến đến cho phu nhân ? Trời vẫn sáng mà.
-Ta bảo mang nến đến đây chứ không phải là lặp lại lệnh của ta.
Xảo Tuệ cuống quýt, bước ra khỏi cửa mà run cầm cập. Nàng hoàn toàn không hiểu vì sao cô tiểu thư hiền lành, ôn nhu ngày nào giờ lạnh lùng, khô khan chẳng khác gì băng đá. Trông dáng vẻ lựng khựng của Xảo Tuệ, Đông Triều nói :
-Nếu không thích hầu ta thì cứ việc về phòng đọc sách, để ta tự lấy nước cho mình cũng được.
Xảo Tuệ xua tay liên tục :
-Không có ạ ! – Rồi lật đật ra ngoài.
Đông Triều mở hộp ra, quan sát kỹ. Cô lấy tấm vải nhung đặt dưới đáy hộp, thấy một khe hở. Cô lật miếng gỗ ra, bên trong có một lá thư. Cô lấy nó ra đọc.
« Nếu lá thư này được phát hiện, cô nương đã đến. Thành thật cáo lỗi khi đã mang cô nương về đây, khiến cô nương phải xa gia đình, xa bằng hữu. Nhưng vì vận nước, kẻ hèn đành cam đắc tội. Thiên mệnh định sẵn, cửu vương đoạt đích, một rồng hiện hữu, hương sen tỏa ngát, trải rộng ba đời. Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi mang trọng trách giúp vua, phò vua, hoài thai vua, ân mệnh lớn lao nhưng bạc phúc phận, bị bọn tà đạo ám, phong linh hồn tám năm trời, không thể đảm đương. Nay xin cô nương đảm nhận thay nàng vài năm, chờ kẻ hèn tìm phương giải cứu Nữu Hỗ Lộc tiểu thư thì sẽ đưa cô nương về nơi của mình. Ba lạy Hoàng hậu nương nương cát tường. Huệ Đạt. »
Lúc đó, Xảo Tuệ mang nến đến. Đông Triều liền vò nát tờ giấy, giả vờ tức giận nói :
-Tức thật ! Chữ gì mà xấu thế này. Đặt nến xuống, ta đốt quách tờ giấy này cho xong.
Xảo Tuệ đặt nến xuống bàn. Đông Triều thả tờ giấy vào lửa. Nếu giữ bức thư bên người, sẽ gây ra họa lớn. Bức thư cháy thành than, Đông Triều bảo Xảo Tuệ dọn dẹp. Còn Đông Triều tiếp tục viết kinh. Khó cho cô rồi đây. Giờ thì cô phải đảm nhận cuộc đời của một nhân vật lịch sử có can hệ đến ba triều đại thời Thanh, làm gì, nói gì đều có liên quan đến các biến động sau này. Trong mấy bộ phim đều nói dính dáng đến gia đình đế vương đều mang lại rắc rối nhưng nếu muốn về cũng không được, không có cách nào để về mà đã về được chắc gì không bị kéo lại ? Đông Triều cứ vừa chép kinh, vừa suy nghĩ mà tới giờ cơm trưa lúc nào chẳng hay. Chỉ nhận ra khi cái bụng réo.
Đông Triều tạm nghỉ, cô kẹp mấy tờ giấy đang chép dở dang, chưa đóng thành tập vào quyển kinh chính. Cô xoay cánh tay mấy vòng. Để ý trong không khí có mùi đồ ăn. Đông Triều bèn ra gian phòng chính dùng bữa. Xảo Tuệ mừng rỡ, chạy đến :
-Phu nhân, sao người lâu thế, Bối lạc gia chờ người mãi.
Trên bàn ăn, thức ăn không còn tỏa khói nữa. Dận Chân ngồi đó, chỉ uống trà, không thấy động đũa vào bất cứ món ăn nào. Đông Triều vội vàng thi lễ (chỉ cúi đầu) :
-Thiếp xin thỉnh an Bối lạc gia. Để Bối lạc gia đợi lâu, thiếp đáng bị phạt.
Dận Chân trỏ vào ghế đối diện. Đông Triều hiểu ý, liền ngồi xuống đó. Dận Chân nói :
-Cứ tưởng phạt ngươi chép kinh là đày ải ngươi, xem ra ngươi còn say sưa với cuốn kinh đó hơn gia.
-Người có thể cho người vào gọi mà.
Dận Chân nhấp một ngụm trà, nói :
-Gia ít thích phá hỏng thú vui tao nhã của người khác. Vả lại gia cũng muốn xem thử lời của Xảo Tuệ nói có phải là thật không. Xảo Tuệ bảo ngươi kém nhạy bén với thi tự, bảo đảm không chịu nổi trong vòng nửa giờ, không ngờ ngươi lại ngồi suốt cả buổi, không biết chán.
Đông Triều cúi đầu. Dận Chân nói :
-Dùng bữa đi !
Đông Triều cầm đũa, ăn từng miếng. Nhìn cách cô gắp đồ ăn, khác hẳn Liên Nhi, Xảo Tuệ cứ ngây người ra. Dận Chân để ý thấy nhưng không nói. Dùng bữa xong, hai người tráng miệng bằng trái cây và trà. Dận Chân hỏi :
-Chép được mấy cuốn kinh rồi ?
Đông Triều ngẫm nghĩ :
-Ba cuốn rồi ạ.
-Gia vào kiểm tra xem.
Dận Chân vào thư phòng. Ba quyển kinh Đông Triều đã chép được đặt cạnh quyển kinh gốc có kẹp vài trang giấy còn đang viết dở. Dận Chân lật từng quyển kiểm tra, trầm trồ :
-Không sai một chữ, không vội, không có nét sửa. Sao ngươi làm được ?
Đông Triều thành thật nói :
-Thiếp xem quyển kinh một lượt rồi chép lại nên khả năng sai thấp hơn.
Dận Chân nhìn cô, ánh mắt tuy lạnh nhưng cô vẫn đọc được sự ngạc nhiên.
-Ngươi có thể hiểu được nó sao ?
-Thưa, thiếp không hiểu hết hàm ý trong kinh nhưng vẫn nắm được một vài mấu chốt để không bị bỡ ngỡ khi bố cục xoay chuyển.
Dận Chân nói :
-Xảo Tuệ ! Lui ra !
Xảo Tuệ cúi đầu lui ra. Dận Chân đột nhiên nắm lấy tay Đông Triều, siết chặt :
-Đêm tân hôn thì yếu đuối như sương gặp nắng sớm, hôm nay cứng cỏi như băng ngàn năm. Ngươi là ai ?
-Tứ gia có tin vào thuyết luân hồi và cái « tưởng » của nhà Phật không
Dận Chân nói :
-Có.
Đông Triều giờ mang thân một đứa bé, phải ngước lên thật cao mới thấy mặt chàng :
-Nỗ Hữu Lộc tiểu thư mắc bệnh nguy kịch mà bất tỉnh hôm qua nhưng tư niệm vẫn không dứt. Nàng lo lắng không biết ai sẽ lo cho A mã, ngạch nương và cả vị phu quân mà mình chưa kịp nâng khăn sửa túi. Vì thế, tư niệm của nàng đã đưa tôi về đây.
-Thật ư ? Chứ không phải do Huệ Đạt đưa ngươi đến đây à ?
Đông Triều sững sờ. Dận Chân nói :
-Hôm Liên Nhi ngất đi, ta thấy hắn tới và kể cho ta nghe về căn bệnh của nàng. Hắn nói bọn tà đạo muốn hại chết con cháu nhà Ái Tân Giác La nhưng vì thần lực bọn ta quá mạnh nên bèn giết thê nhi để bọn ta phải tuyệt tự. Tà đạo sao có thể giết người chứ ?
-Có thể. Đây không phải là tà đạo, chỉ là ý nghĩ mong muốn làm lung lay đại Thanh, trả thù cho tôn thất nhà Minh quá mãnh liệt. Ý chí có thể giết chết một người.
Dận Chân buông tay nàng ra, nói :
-Huệ Đạt chọn ngươi, quả không sai.
Đông Triều cúi đầu :
-Tứ gia, tôi chỉ là một đứa bé mồ côi, hành sự thô lỗ, vốn không xứng với cương vị này. Nay được may mắn về đây, coi như là phúc lớn phận lớn. Nguyện làm người vô hình, không cần ai để tâm đến, đến khi Tứ trắc phúc tấn có thể trở về, tôi sẽ rời khỏi đây.
Dận Chân nâng cằm nàng lên :
-Được, vậy thì gia sẽ xem ngươi như người vô hình, không quan tâm, không lo lắng bất cứ điều gì. Vốn dĩ ngươi không phải là thê tử của ta.
-Xin tạ ơn Tứ gia.
Dận Chân rời khỏi chỗ Đông Triều. Đông Triều lại tiếp tục chép kinh. Xảo Tuệ đứng hầu nàng, trông sắc mặt nàng hơi buồn, khóe môi cứ muốn đi xuống. Xảo Tuệ lên tiếng :
-Nếu phu nhân buồn thì tìm cái gì để quên đi ạ.
Đông Triều cặm cụi chép kinh, nói :
-Không phải ta đang quên buồn bằng cách chép kinh hay sao ?
-Nhưng…
Đông Triều chấm thêm mực :
-Theo em, ta nên làm thế nào ?
Xảo Tuệ nói :
-Lúc buồn, người hay lắc trống.
Dù sao có âm thanh của trống vẫn vui hơn tiếng sột soạt trên giấy. Đông Triều kêu Xảo Tuệ lấy trống ra. Xảo Tuệ kéo hộc bàn, lấy chiếc hộp Liên Nhi ngày nào cũng nâng niu như báu vật, đưa cho Đông Triều. Đông Triều mở hộp ra, cầm lấy chiếc trống. Nàng vô tình làm lệch tấm đệm nhung dưới đáy hộp.
-Hóa ra…
Đông Triều nhận ra chiếc hộp này cũng như chiếc hộp mà Huệ Đạt gửi cho nàng vậy, nó có hai ngăn. Ngăn thứ hai có một chiếc khăn tay thêu hình