Huệ Đạt ngồi tụng kinh ở phòng trong, cầu siêu cho những vong hồn chết oan vì bọn buôn bán nội tạng. Đệ tử của ông gõ cửa, nói vọng vào :
-Bạch sư phụ, Tứ gia và Thập tam gia xin được gặp.
Huệ Đạt ôn tồn nói :
-Hãy mời họ vào trong.
Tiểu tăng mở cửa phòng, đưa tay mời Dận Chân và Dận Tường vào. Huệ Đạt đứng dậy, chắp tay chào hai người rồi phẩy tay, ra hiệu cho tiểu tăng dời gót. Tiểu tăng chắp tay, đóng cửa phòng lại, trở về sảnh điện lo lễ.
-Hôm nay Tứ gia và Thập tam gia ghé thăm bổn tự, chẳng hay có việc gì ?
Dận Chân nói giọng khô khốc :
-Đến đây gặp ông thì đúng hơn.
-Ồ ? Gặp bần tăng sao ?
Dận Tường nói :
-Đó là một câu chuyện dài, nên ngồi xuống nói chuyện tốt hơn.
Huệ Đạt hướng tay về gian kế :
-Xin mời.
Ba người đến bàn, ngồi xuống. Huệ Đạt nghiêng tai, lắng nghe Dận Chân mở chuyện. Dận Chân cũng không khách sáo chủ khách, nói thẳng vào vấn đề :
-Dạo này nha đầu đó liên lạc với ông khá nhiều, ta nghĩ còn với tiểu tử kia nữa. Ta muốn việc đó ngừng lại ngay lập tức !
Huệ Đạt mỉm cười :
-Xin Tứ gia chớ hiểu lầm, trao đổi thư từ toàn là vì chuyện công cả.
Dận Chân nói :
-Đương là ta biết vì chuyện công, còn liên quan đến quá nhiều mối nguy hiểm. Ta không muốn nha đầu đó mạo hiểm rồi làm tổn thương đến Trắc phúc tấn của ta.
Huệ Đạt từ tốn nói :
-Tứ gia đã từng cho cô nương ấy xông pha nhiều chuyện nguy hiểm, nay sao lại ngăn cản ?
-Không quá nguy hiểm so với bản lĩnh nha đầu đó, còn đây…
-Tứ gia, chẳng lẽ ngài nghĩ cô nương ấy không nghĩ đến chuyện đó à ?
Dận Chân im lặng. Biết chứ, Dận Chân thừa biết điều đó qua những đêm tâm sự. Đông Triều rất khổ tâm vì bị kẹt cứng trong thân xác người khác trong khi trái tim lại cứ khao khát được tung hoành như ở thế giới cũ. Huệ Đạt nói :
-Không có gì đau đớn hơn là phải cầm giữ hộ cái gì đó không thuộc về mình dù nó cao quý, đẹp đẽ đến cỡ nào. Lúc nào cũng phải trông chừng, sợ sơ suất. Nếu cô nương ấy thật sự không quan tâm đến Trắc phúc tấn thì đã không liên lạc thư từ qua bần tăng làm gì, tự mình làm mồi nhử không tốt hơn sao ?
-Vậy thì tại sao nha đầu ấy vẫn phải điều tra ?
Huệ Đạt mỉm cười. Dận Chân nhắm nghiền đôi mắt.
Tại Ung Quận vương phủ, Đông Triều đi một vòng qua phòng sách. Lúc nãy Dận Chân có nghiên cứu gì đó, nghe Đông Triều nói chuyện đề văn mới rời bỏ, đi qua tranh luận, chưa để lại trên kệ. Nàng nghĩ là chuyện triều đình nên không ghé mắt đến. Đông Triều tìm sách y học nghiên cứu thêm.
-Đây rồi ! – Đông Triều lấy cuốn sách viết về những loại thuốc quý nhất xuống.
Cuốn sách này Dận Chân đọc trong cung đã thuộc làu nên chép lại tham khảo. Đông Triều lật ra chỗ mấy vị thuốc thường dùng để kê đơn với nội tạng, xem thử có ảnh hưởng gì đến người pha chế không. Chợt, Đông Triều thấy cái nét đánh dấu quen thuộc. Là dấu móng tay của Dận Chân mỗi khi chàng muốn đánh dấu trang sách nào đó.
-Tại sao huynh ấy lại nghiên cứu chỗ này ? Đâu liên quan gì đến bệnh tình huynh ấy.
Đông Triều đánh bạo giở sách Dận Chân nghiên cứu chưa để trên kệ hồi nãy ra xem.
-Đây là… Huynh ấy…
Quyển sách Dận Chân xem là quyển mà Đông Triều cố sống cố chết lấy từ biển lửa ở chỗ Lý Tuệ Thành, nàng tưởng nó đã cháy thành than rồi.
-Vậy là huynh ấy đã biết hay sao ?
Đông Triều thử tìm trong các cuốn sách nói về y học nàng đã đọc qua, chỗ viết về các hương liệu. Chỗ nào cũng có dấu hiệu của Dận Chân để đánh dấu. Quyển nào cũng vậy.
-Không hay rồi.
Đông Triều lại để ý thấy Dận Chân nghiên cứu chỗ thay da rất kỹ, kỹ hơn so với các phần khác. Nàng nghi ngờ giữa Dận Chân và Phong Di có mối quan hệ gì.
Đông Triều ngồi chờ một khoảng thời gian lâu, không thấy Dận Chân về, trong lòng sốt ruột. Nàng trở về phòng viết một bức thư, cho vào túi thơm, sai Hắc Hổ đưa cho Huệ Đạt, hy vọng có thể nhờ ông ta tìm giúp.
-Không biết huynh ấy có an toàn không.
Đông Triều thẫn thờ đi qua phòng Hoằng Quân. Trong phòng nó vẫn còn giữ bức tranh vẽ ba tiên nữ còn treo trên tường, được quét bụi mỗi ngày. Nàng quay người, dời gót, thấy Tiểu Uyển đứng từ xa nhìn tranh qua cửa sổ. Đông Triều còn nhớ lúc nàng vẽ khuôn mặt của chính mình, Tiểu Uyển đã sửng sốt đến nỗi đánh rơi tách trà. Hay là nhân dịp này nàng hỏi Tiểu Uyển để giải đáp hết khúc mắc của mình.
-Uyển tỷ. – Đông Triều cất tiếng gọi.
Tiểu Uyển mỉm cười. Đông Triều ghét nói dối người mình quý mến nên nàng hỏi thẳng mà không cần đặt vấn đề xa xôi.
-Tỷ có thể kể cho muội nghe câu chuyện mười hai năm trước không ?
-Chuyện gì cơ ?
-Về bóng ma mà Hoằng Quân nói.
Tiểu Uyển hơi lưỡng lự. Đông Triều thở dài :
-Tất cả đều nhìn muội với ánh mắt ấy, muội ghét điều đó.
Tiểu Uyển bày tỏ sự cảm thông với nàng. Tiểu Uyển nắm tay nàng, cùng đi đến tiểu đình, nơi không có ai. Khi cả hai đều an tọa, Tiểu Uyển chậm rãi kể chuyện :
-Đó là lúc sông Hoàng Hà có dấu hiệu ngập lụt, gia được Hoàng thượng sai đi kiểm sát. Trong một lần nghỉ phép về, gia có nói với Ngạch nương chuyện nạp Trắc phúc tấn, có cả họa hình. Nàng ta suýt soát tuổi gia, khuôn mặt rất giống muội.
-Vậy sao ?
Tiểu Uyển gật đầu :
-Gia nói rằng gia rất thích nàng ấy, đặc biệt là cá tính xông xáo, thích làm việc nghĩa. Chính nàng ấy đã cứu gia khỏi chết đuối khi sông Hoàng Hà ngập lụt.
Đông Triều để ý ánh mắt Tiểu Uyển nhìn nàng, hầu như muốn tìm kiếm lại ai đó. Tiểu Uyển thu lại ánh nhìn, mỉm cười buồn bã :
-Thật không may, lúc tìm cách giúp gia thu thập chứng cứ của bọn ăn chận chi phí sửa đê, nàng ấy đã bị chết cháy. Ta rất tiếc, gia luôn cô độc, hiếm lắm mới có bạn tâm giao, bỗng dưng nghìn trùng xa cách.
Đông Triều nói :
-Gia có tỷ, gia có cả gia đình cơ mà.
Tiểu Uyển chỉ biết nhún vai bất lực :
-Tỷ không hiểu được.
Hắc Hổ băng qua phố chợ chạy đến chùa, nó định vào phòng trong để tận tay giao cho Huệ Đạt. Chợt, nó nghe tiếng Dận Chân bèn giấu lá thư vào khe cửa, nép vào vách. Huệ Đạt trông thấy lá thư, ông mở cửa, gặp cả Hắc Hổ. Huệ Đạt lấy lá thư, bế cả Hắc Hổ vào trong. Hắc Hổ giương vuốt ra xé rách ống tay áo, Huệ Đạt vẫn không buông ra. Huệ Đạt đưa túi thơm có thư đưa cho Dận Chân. Dận Chân mở thư ra xem. Từng câu từng chữ thấm thía vào lòng chàng trong sự im lặng.
“Tứ gia chưa thấy trở về, lại đi với Thập tam gia, tôi sợ huynh ấy làm liều điều gì đó. Xin ông rỏ phước, cho người đi tìm để tôi được yên tâm.”
-Tôi nghĩ Tứ gia hiểu vì sao cô nương ấy phải làm thế.
Dận Chân cho lá thư vào áo, đứng dậy :
-Cáo từ !
Dận Chân ra khỏi chùa. Dận Tường chạy theo. Dận Chân nói :
-Ta muốn yên tĩnh một chút.
Dận Chân lên ngựa, phi thẳng đến thảm cỏ xanh. Dận Tường muốn phóng ngựa theo nhưng nghĩ lại, đã đến lúc để Dận Chân suy nghĩ lại