Dận Chân khóa chặt tráp đựng sớ, nhìn vào nó một hồi lâu. Bao nhiêu hy vọng chàng đều gửi vào đó. Có tiếng gõ cửa. Đông Triều nói vọng vào :
-Muội vào được không ?
-Ừ.
Đông Triều bước vào, trên tay nàng có một ly trà nóng. Nàng nhìn tráp đựng sớ của Dận Chân, Dận Chân đã sửa soạn cái tráp kỹ càng hơn bao giờ hết. Nàng đặt ly trà lên bàn, nhẹ nhàng nói :
-Trời lạnh, huynh nên dùng thêm ít trà nóng cho ấm người.
Dận Chân nhấp một ngụm trà, nhấm nháp :
-Chính xác đến từng mức độ.
Đông Triều nhún vai :
-Vào bếp và thấy ghét món nào nhất là muội biết.
-Vậy sao ?
Đông Triều nói vào vấn đề chính :
-Vậy huynh tiếp tục kháng nghị sao ?
Dận Chân gật đầu :
-Đã ba lần dâng sớ, ba lần bị bác bỏ.
Đông Triều hỏi :
-Hoàng thượng bác bỏ sao ?
-Chỉ gặp Lý Đức Toàn.
Dạo này Khang Hy có ý tránh mặt Dận Chân, Dận Tường, Dận Chân phải giao cho Lý Đức Toàn. Đông Triều không ghét Lý Đức Toàn, ngoài là một thần tử với triều Thanh, Lý Đức Toàn còn là người hầu riêng của Khang Hy. Bác bỏ tấu sách của Dận Chân là điều nên làm khi chủ bực bội với tấu sách ấy.
-Cố lên, muội tin huynh sẽ thành công. – Đông Triều chỉ biết động viên.
Dận Chân trông ánh mắt u buồn của nàng. Đông Triều ước gì mình đang ở thời hiện đại hay nhập vào xác một nam tử hán để tiếng nói mình có trọng lượng hơn. Dận Chân búng trán nàng, nói :
-Nghĩ kế sách đi.
-Thật ra là đã có kế sách dự bị rồi.
Có tiếng gõ cửa. Là Thu Nguyệt :
-Gia, thiếp có thể vào được không ? Thiếp có mang thêm bánh ngọt đây.
Dận Chân nói với Đông Triều :
-Muội ra kêu nàng ấy mang về đi.
-Tại sao ?
-Ta buồn ngủ rồi. – Dận Chân bước vào trong.
Đông Triều đành bước ra lấy bánh. Nàng thấy Thu Nguyệt thoáng buồn. Tội lỗi tự dưng dâng trào. Đông Triều nói :
-Gia buồn ngủ nên vào trước, kêu muội ra lấy bánh.
Thu Nguyệt cười buồn :
-Không sao, muội cứ lấy mà ăn. – Nàng giao bánh cho Đông Triều.
Đông Triều mang bánh về phòng riêng của Dận Chân. Nàng thở dài :
-Huynh chẳng lịch thiệp chút nào. Ăn chút gì đi chứ.
-Hãy trách ly trà của muội đi.
Đông Triều lấy thuốc cho Dận Chân uống theo kỳ. Đông Triều bắt mạch cho Dận Chân, nhắm nghiền mắt. Nàng nhận xét :
-Mạch bình thường, muội cứ sợ dạo này áp lực làm huynh mệt mỏi.
Dận Chân nói :
-Áp lực đã được san sẻ.
Đông Triều kêu Dận Chân xoay lưng cho nàng đấm bóp :
-Cố lên ! Cố lên ! – Cường độ càng lúc càng tăng.
Dận Chân nhăn mặt :
-Này, này.
Dận Nhưng cứ đi đi lại lại trước đại điện, lòng thấp tha thấp thỏm. Hắn thầm lo sợ Hoàng A mã của hắn bí mật vi hành đến chỗ của Dận Chân rồi mật lệnh điều tra tiếp con đường mà số tiền tham ô đi qua. Bản thân hắn dính líu đến chuyện này cũng không ít. Hắn mong Khang Hy giao phứt việc này cho hắn để hắn giải quyết cho dễ nhưng mấy ngày qua Khang Hy chỉ giao cho Dận Nhưng có một phần làm hắn bồn chồn không yên. Hắn giấu hết tấu sớ Dận Chân đưa lên Khang Hy, bịt miệng Dận Tường bằng tình nghĩa mà chẳng lấy làm yên tâm.
-Hoàng thượng hồi cung !
Dận Nhưng lật đật chạy ra cửa lớn. Khang Hy đêm nay vận sắc phục của người dân bình thường nên hắn không nhận ra, cứ đứng sững lại. Lý Đức Toàn quá quen với hình ảnh này nên vội vàng bước đến cung thỉnh. Khang Hy hắng giọng :
-Dạo này mắt Trẫm đã kém rồi, Trẫm không nhận ra ai kia nữa.
Lý Đức Toàn hiểu ý, lão to giọng :
-Khởi bẩm Vạn tuế gia, đấy là Thái tử ạ.
Dận Nhưng được đánh động, liền chạy tới quỳ lạy, mừng Hoàng A mã trở về. Khang Hy lệnh cho hắn đứng lên, tấm tắc :
-Hài tử chờ cha mình đến giờ này, thật đáng ngưỡng mộ.
Dận Nhưng nói :
-Hoàng A mã quá lời.
Lý Đức Toàn tiện thể tâng bốc :
-Đó là hồng phúc của Vạn Tuế gia, chư vị A ca đều mang lòng hiếu thuận, vì Vạn Tuế gia mà tận trung tận hiếu.
Khang Hy bật cười :
-Đúng là hồng phúc của trẫm. Có cả những hiếu tử, lẫn bề tôi trung thành. Vậy thì… Dận Nhưng !
-Dạ, Hoàng A mã.
-Ta muốn ngươi gọi lão Tứ vào cung, ngươi không phiền chứ.
Dận Nhưng tức trong bụng nhưng vẫn gượng cười :
-Nhi thần xin lĩnh mệnh.
Khang Hy sai một thị vệ thân cận theo sát Dận Nhưng, đề phòng hắn truyền khẩu dụ sai. Dận Nhưng lên ngựa, phi đến nhà Dận Chân, mặc tình tên thị vệ kia có theo sát mình hay không.
-Khốn thật !
Trong lúc đó, Dận Chân vẫn chưa ngủ hẳn, chàng vẫn cùng với Đông Triều trò chuyện, khi đã bàn luận xong về thì lại nói chuyện Hoằng Quân.
-Muội nghĩ Hoằng Quân thông minh như vậy, có lẽ phải cần tìm thầy cho thằng bé. – Đông Triều nói. – Cần có một người thầy thật sự để chỉ dẫn tận tình chứ không phải là một kẻ nửa mùa như muội.
Dận Chân gật gù :
-Có lẽ… hài tử ấy cần được kèm cặp thật kỹ.
-Đương nhiên. Dù sao đó cũng là con của huynh.
Dận Chân trầm tư :
-Ta có hay nghe Dận Tường nhắc tới một nho sinh hỏng thi nhưng rất có khí khái tên Ô Tư Đạo. Ta muốn mời ông ta về dạy học cho bọn trẻ.
Đông Triều nhướng mày. Ô Tư Đạo sau này không chỉ là thầy dạy học riêng của vua Càn Long mà còn là quân sư thân cận nhất của Dận Chân. Dận Chân thấy nàng ra mặt trầm tư thì lấy làm lạ. Dận Chân thử đánh tay trước mắt Đông Triều, hỏi :
-Muội sao vậy ?
Đông Triều định thần :
-Không có gì.
Người hầu bên ngoài nói :
-Thưa gia, có Thái tử gia đến truyền khẩu dụ, đòi gia vào cung.
Dận Chân nói :
-Ta biết rồi.
Đông Triều nói với Dận Chân :
-Mau !
Dận Chân gật đầu :
-Ta hiểu.
Dận Chân hành lễ với Khang Hy. Dận Nhưng đứng nép mình qua một bên. Khang Hy miễn lễ cho Dận Chân. Ông mỉm cười