Tên quan bật cười ha hả khi Đông Triều nói muốn kêu oan. Nàng nén nhịn, nếu Dận Chân không ngăn nàng dùng lệnh bài thì hắn đã xong đời rồi. Đông Triều gằn mạnh từng từ nàng đã nói và kèm thêm một câu :
-Tiểu nhân không đùa đâu ! Ca trưởng đang chịu oan trong ngục, tiểu nhân phải cứu huynh ấy !
Tên quan thấy sát khí tỏa ra ngùn ngụt nên rút lại sự khinh thường ba phần.
-Một tiểu tử nhà ngươi sao lại có khả năng ấy.
Đông Triều xài mánh cũ với tên cai ngục kia :
-Tiểu nhân có học ít đạo thuật từ một thiền sư. Tiểu nhân chắc chắn người bị buộc tội ấy không thể phạm tội được.
Tên quan lại bật cười :
-Giả vờ là một phù thủy ? Ta gặp chuyện này nhiều rồi. Tất cả các tiên đoán thực chất chỉ là từ lời khai của người đi xem bói thôi.
Đông Triều thấy hơi thốn ở cột sống một chút. Tên quan này khác với mấy người kia, thông minh hơn một chút đấy chứ. Đông Triều thấy nể ông ta hơn chút. Nhưng nàng cứ bám trụ :
-Tiểu nhân nói thật mà !
Tên quan nhìn Đông Triều chằm chằm. Hắn thở ra một hơi :
-Được thôi ! Lại đây, nhìn bàn tay ta, xem ta vừa làm gì.
Đông Triều bước đến chỗ tên quan, nâng hai bàn tay hắn lên. Trên tay hắn có những dấu vết cầm nắm một vật nào đó, rồi còn liên quan đến vật hình trụ. Đông Triều nghiêng đầu qua, nghiêng đầu lại :
-Đại nhân vừa... lau chùi...
Mũi tên quan nhăn nhăn :
-Được lắm ! Ta lau gì đây ?
Đông Triều thấy thái độ ấy, biết mình trả lời đúng một phần. Nàng chỉ cần đoán xem hắn lau gì nữa thôi. Bàn tay kia có vết đỏ ở ngón trỏ. Vết đỏ ấy có thể là do chỉ, do viết...
-Gì đây ? – Đông Triều nhíu mày.
-Ngươi không nghĩ ra, phải không ? – Tên quan nhếch mép cười.
-Ngài đợi một lát
Cái cười đó biểu thị một chiến thắng tất yếu. Đông Triều nghĩ đó phải là một vật ít người biết đến. Một vật nào đó mà giới bói toán không có. Nàng thử ngửi bàn tay tên quan. Đúng là cái mùi này. Đông Triều nhoẻn miệng cười :
-Ngài vừa lau một vật có cò, cán gỗ, bên trong độn thuốc súng.
Nụ cười của tên quan chuyển thành cái mếu. Đông Triều giả vờ như đang niệm chú, tập trung :
-Theo thiên lí nhãn của tiểu nhân, vật đó là súng của Tây Dương.
Tên quan bất ngờ đến nỗi ngã khỏi ghế. Đông Triều nháy mắt với hắn, cái nháy mắt chiến thắng. Với người dân thời đại này, súng ống là một thứ xa xỉ nhưng với Đông Triều, đó gần như là đũa để nàng với tới cơm. Đông Triều quá quen thuộc, chỉ cần ngửi mùi cũng biết đó là loại súng nào.
-Đại nhân đã tin tiểu tử này chưa ? – Đông Triều hỏi giọng thách thức.
-Ta...
Đông Triều chống hông :
-Mong đại nhân giữ lời.
-Được thôi... Quân lính, dẫn tiểu tử này đến chỗ tử thi.
Một bổ đầu dẫn đường cho Đông Triều, tên quan theo sau.
-Đây rồi !
Người bổ đầu lấy tấm khăn trùm khỏi tử thi. Đông Triều quan sát tử thi. Ông ta bị chém bởi một thanh kiếm lớn và sắc. Trên bản khám nghiệm cũng ghi vậy.
-Vậy mà đại nhân lại bắt giữ huynh trưởng tôi. Huynh ấy chỉ mang một con dao cùn, không hơn không kém. – Đông Triều liếc tên quan.
Tên quan nói :
-Hắn cứa cổ tên này rất ngọt !
Đông Triều chỉ vết cứa cổ của thi thể :
-Vết cứa cổ chỉ có dấu vết của lưỡi dao, còn trên thi thể còn có dấu vết của mũi kiếm ! Ngài suy luận kiểu gì kỳ thế ngài ?
-Tiểu tử này...
Đông Triều khám nghiệm từ trên xuống dưới, từ dướilên trên. Tất cả những gì đạt được khi khám nghiệm sơ bộ là những vết đâm, chém.Chẳng có chút manh mối nào cả. Nếu là ở thế kỷ hai mốt thì chỉ cần một đợtgiám nghiệm là ra hết, họa chăng là bắtđược người có vũ khí là xong. Thời đại này không có giám định pháp y, ngườimang dao kiếm ngoài đường hằng hà sa số. Đông Triều chẳng biết đường lần.
-Đáng ghét thật ! – Đông Triều bực bội. –Phải để lại gì chứ !
ĐôngTriều xem lại một lần nữa.
-Có rồi !
Sainha với tên quan ngớ người ra :
-Gì vậy ?
Đông Triều nâng bàn tay trái ông thợ rèn lên. Nàngphát hiện được trong kẽ móng tay của nạn nhân có vết máu, hay hơn là trong đócòn có phấn. Đông Triều trích một ít phấn trong đó ra, để dành cho ông thầythuốc kia nhận dạng. Giờ thì nàng cần xem ông lão này có chết vì trúng độckhông. Nàng mượn bộ đầu thanh đao để cắt tay nạn nhân, cưa lấy xương.
-Cái gì ? Mổ ?
ĐôngTriều gật đầu :
-Nếu xương có chỗ đen thì có thể là trúng độc.
-Nhưng...
-Tôi biết cách maymà.
Đông Triều nhíu mày. Ông kia cũng bằng lòng cắt một cánh tay của nạn nhâncho Đông Triều. Đông Triều lấy con dao nhỏ rọc lấy xương. Đang nửa chừng, ĐôngTriều lấy dao ra. Tự dưng con dao chuyển màu lạ lùng. Đông Triều mừng đến runngười.
-Đây rồi ! Đây rồi !
ĐôngTriều một tay cầm mẩu phấn, một tay cầm con dao, chạy bay đến ngục.
-Đại phu ! Đại phu ! Cho tôi hỏi !
Ôngthầy thuốc từ tốn hỏi :
-Chuyện gì ?
ĐôngTriều đưa hai vật chứng ra, nói :
-Ông nhìn này !
-Da mặt ? Dao ?
ĐôngTriều chỉ mẫu da :
-Trên này có dính phấn.
-À...
-Khi hạ độc, có cần trát phấn để đề phòng không ?
Vịthầy thuốc ngẫm ngợi một lúc rồi trả lời :
-Đây là loại độc đặc biệt, chỉ khi nào nhiễm vàomáu mới phát huy độc tính. Tứ gia nhiễm độc vì đã hút máu độc thôi.
-Vậy là không cần trát phấn ?
-Không cần.
ĐôngTriều gật gù. Dận Chân đoán được nàng đang nghĩ gì :
-Người đâm ông ta là nữ lưu ?
-Có thể.
ĐôngTriều lại đưa cho ông thầy thuốc con dao :
-Tại sao con dao lạithế này ?
Vị thầy thuốc nói :
-Vì khi chất độc kếthợp với máu mà chạm vào sắt, sắt sẽ tự chuyển thành màu nâu đỏ.
-Hay quá, vậy là tốtrồi !
Đông Triều vái vị thầy thuốc ba cái,rồi cầm hai vật chứng chạy ù đi.
-Tiểu tử này…
Dận Chân phì cười :
-Vốn vậy đấy.
Đông Triều chạy vào trong sảnh, nhờquan và sai nha tìm giúp một nữ tử có vết thương ba sọc trên mặt. Tên quan thấy Đông Triều xộc cửa vào, nói kiểu như ra lệnh thấy tức anh ách trong người nhưng lỡ hứa sẽ cho nàng tra án lại nên bấm bụng viết sát. Ông ta đưa trát cho sai nha. Đông Triều chụp tay sai nha, nói :
-Tôi đi !
Sai nha quay lại