Đông Triều sai gia nhân dựng một tấm bia, tấm bia đặc biệt mà nàng đích thân làm để tiếp đón các vị khách đặc biệt.Đoàn múa lân khoảng ba mươi người, nàng đưa cho họ chín mươi cây đũa. Nàng gọi người trưởng đoàn ra nhận đũa thử việc. Thay vì là người lực lưỡng, một người có thân hình khá thanh mảnh, yếu ớt ra nhận đũa.
-Ngươi là trưởng đoàn ? – Đông Triều trông rất thích thú với sự ngược đời này.
-Quả là vậy. – Sau đó, người trưởng đoàn hơi ngập ngừng. – Thưa trắc phúc tấn.
Đông Triều sinh nghi. Nàng trao đũa cho người đó, thấy có vết đen rất đặc biệt trên móng tay.Đông Triều đoán người này chắc chắn là người tình ngày xưa của Dận Chân.
-Hy vọng ngươi tặngTứ gia một món quà đặc biệt. – Đông Triều mỉm cười.
-Sẽ rất đặc biệt.
Trái ngược với người trưởng đoàn bận bịu việc ghen tuông, các thành viên trong đoàn đều sửng sốt khi trông thấy phi tiêu là những chiếc đũa. Bao nhiêu tính toán về món hời xem như thành mây thành khói hết. Đũa tà và nhẹ, làm sao giết người ? Người lực lưỡng hồi nãy la lên :
-Trắc phúc tấn, ngài bảo chúng tôi biểu diễn phóng phi tiêu chứ đâu bảo phóng đũa.
Đông Triều bật cười :
-Thứ nhất, ta không có đủ tiền mua phi tiêu. Thứ hai, ai cho phép mang vũ khí ra trước mặt Hoàng thượng chứ, từ thời Tần Thủy Hoàng đã có lệnh cấm rồi. – Đông Triều chỉ vào tấm bia. – Thứ ba, đũa có thể là phi tiêu nếu sử dụng tấm bia này.
Đông Triều sử dụng một tấm bia rất đặc biệt. Tấm bia ấy được làm từ một tờ giấy căng hết cỡ, giữa vẽ một vòng tròn và một chấm nhỏ. Đông Triều vỗ tay, bảo :
-Mỗi người ba lần phóng. Để xem nào !
Người lực lưỡng nói :
-Ngài đừng đùa chúng tôi nữa mà.
Dận Đường gật đầu :
-Đệ cũng nghĩ vậy.
Đông Triều giả vờ nài nỉ :
-Thôi nào, cái này cả trẻ con cũng làm được mà.
Ai nấy lắc đầu. Đông Triều nhíu mày.Nàng mượn của trưởng đoàn lân một chiếc đũa. Bằng một phong thái ung dung, Đông Triều phóng cây đũa về phía tấm bia, trúng ngay hồng tâm. Cây đũa xuyên qua giấy, đứng rất vững.
-Thôi vậy. – ĐôngTriều phủi tay. – Vô dụng !
Câu nói của Đông Triều làm Dận Hề tự ái. Dù là người múa lân thuê nhưng đã qua tay Dận Hề thì không ai được “vô dụng”, trên bất kỳ lĩnh vực nào. Dận Hề chỉ tay về phía người trưởng đoàn ra lệnh :
-Ít nhất là hai mươi người phóng trúng. Không thì cút đi ! Không múa gì cả !
-Này… - Dận Đường lựa lời khuyên nhủ.
-Này nọ gì ? Phóng đi !
Người trưởng đoàn nhìn Đông Triều rất cay cú. Rõ ràng Đông Triều đang chuẩn bị nước cờ trước sau cũng được lợi.Nếu không phóng phi tiêu, thế nào cũng bị đuổi về. Nếu phóng phi tiêu, Đông Triều sẽ biết trước ai là người của “Thiên địa hội” để chuẩn bị nước thứ hai.Người trưởng đoàn ấy biết Dận Chân thuộc lòng kỹ thuật phóng phi tiêu của Thiên địa hội.
-Phóng đi ! Ai phóng trật sẽ bị đuổi ngay !
Từng người từng người một xếp hàngphóng phi tiêu. Không ai phóng trúng tâm cả. Vì đũa của Đông Triều cắm ngay tâm và tạo cho những người ấy cảm giác thánh vật đang ở trước mặt. Không ai dám chạm vào tâm. Một số người đọc được chiêu thức ấy, cố tình phóng vào tâm. Nhưng cũng vô dụng thôi, Lộc Nhi thấy ánh mắt chăm chú của Đông Triều dõi theo từng động tác.
-Trật ! – Dận Hề hét lên. – Biến đi !
Người đó lặng lẽ rời đoàn.
-Trật ! – Đông Triều thông báo.
-Biến đi !
Lại một người lặng lẽ rời đoàn.
-Thế này thì múa làm sao ?
Tới người trưởng đoàn phóng. Người trưởng đoàn ấy phóng cây đũa hoàn toàn khác với những người khác, và phóng gần trúng tâm.
-Tốt lắm ! – Dận Hề thở phào. – Còn năm người, vậy cũng được.
-Mời vào !
Đông Triều chờ mọi người đi khuất mới mang tấm bia về phòng mình. Nàng gỡ tấm giấy ra. Đằng sau tấm giấy là lớp nếp dày, mềm và dễ dàng để lại những vết chém trên ấy. Tất cả các vết chém đều y hệt như cách mà Dận Chân chỉ.
-Tiếp theo là gì đây?
Buổi tiệc đã đến hồi cận kề. Dận Chân vẫn còn bị các phúc tấn “nhốt” trong phòng để giữ bí mật. Đông Triều được lệnh từ Tiểu Uyển phải trang điểm. Đông Triều “lưu lạc giang hồ” từ hồi nhỏ xíu, có quen trang điểm như thế nào đâu. Đông Triều phẩy tay :
-Muội còn nhỏ, không cần trang điểmđâu.
Tiểu Uyển mỉm cười :
-Không nên lười biếng như thế, muội có đẹp thì gia mới hãnh diện chứ.
Đông Triều gãi đầu :
-Muội… không biết trang điểm thế nào cho đẹp.
Thu Nguyệt không tin vào điều Đông Triều nói :
-Hãy trang điểm mình như đang vẽ người đẹp nào đó.
Đông Triều nói lại không được. Dù sao thì cùng là trong một gia đình, mình xấu thì ai mất mặt đây ? Đông Triều bèn lủi thủi vào trong. Gia nhân mang cho nàng một chiếc hộp gỗ, trong đó có đựng đồ trang điểm mà Nữu Hỗ Lộc phu nhân tặng con gái vào ngày xuất giá.
-Dùng thế nào bây giờ ? – Đông Triều mở hộp phấn mà chẳng biết làm gì tiếp theo.
XảoTuệ rất háo hức, lần đầu tiên thấy tiểu thư nhà mình tự trang điểm.
-Chỉ tiếc là lão gia lại đi kinh lý,không đến dự tiệc cùng phu nhân được.
Đông Triều có nghe Dận Chân nói cùng đi với chàng cùng Dận Tường là Nữu Hỗ Lộc đại nhân, vì cần chuẩn bị nhiều việc nên ngài đã đi sớm từ ba ngày trước. Đông Triều thầm thương cho người cha quá đỗi quý yêu con gái mà sợ trượng phu của con mình có chuyện không hay. Nếu được gặp một lần, Đông Triều rất muốn cảm ơn Nữu Hỗ Lộc Lăng Trụ đại nhân.
-Xảo Tuệ. – Đông Triều cầm cây cọ nhỏ lên. – Cái này làm gì ?
Xảo Tuệ ngẫm nghĩ hồi lâu, bản thân Xảo Tuệ cũng chưa từng trang điểm bao giờ. Trong hộp có rất nhiều cọ và đủ loại son, phấn khác nhau. Đông Triều chẳng biết dùng cái nào cho đúng.
-Thu Nguyệt tỷ bảo mình vẽ người thế nào thì vẽ mặt thế đó, đúng không ?
Đông Triều bèn liều mạng, tự hình dung khuôn mặt mình là một tờ giấy trắng, nàng sẽ dùng màu là son và phấn vẽ lên ấy. Đông Triều dùng một lớp phấn màu trắng đánh lên da mặt, nói là đánh phấn nhưng Đông Triều chỉ đắp phấn vào những chỗ mà da trắng không đều, chỉ dùng một ít, da nàng trắng sẵn rồi. Nhưng dạo này do suy nghĩ quá độ nên da hơi tái, Đông Triều dùng phấn hồng thoa đều ở hai gò má,cũng dùng một lớp mỏng.
-Cái này là son phải không nhỉ ? –Đông Triều mở hộp có sáp màu đỏ thẫm.
Đông Triều không thích thoa son quá đậm. Nàng kêu Xảo Tuệ chạy đi lấy ít mật ong để pha loãng son ra, màu nhạt sẽ đẹp hơn. Xảo Tuệ liền chạy một mạch từ tư phòng về nhà bếp.
-Phu nhân chờ nô tỳ một chút nhé !
Từđây đến bếp cũng mất một thời gian, Đông Triều tạm gác việc tô son, nàng kẻ mắt và mày trước. Phấn mắt có mắt xanh và mắt bạc, Đông Triều thấy các phúc tấn kia dùng màu này khá nhiều. Thôi thì tranh chấp với người làm chi ! Càng giản dị càng tốt là được rồi. Đông Triều lấy phấn màu hồng nhạt, dùng cọ phủ lên mắt,màu hồng ấy chỉ nổi bật hơn da Đông Triều có một chút.
-Lông mày thì thế nào ?
Đông Triều suy đi nghĩ lại rồi lấy thỏi mực.Nàng dùng dao cạo một lớp mỏng trên thỏi mực, tán nhỏ thành bột. Đông Triều lấy con dao nhỏ, tỉa mày trước, tỉa sao cho lông mày đừng rậm quá cũng đừng mỏng quá. Nàng lấy cây cọ khác, chấm vào bột đen, kẻ mày cho mình.
-Phu nhân ơi, nô tỳ đã về đây !
Xảo Tuệ đặt trên bàn một chén mật ong.
-Cảm ơn em !
ĐôngTriều hòa ít son đỏ vào mật ong, chỉ vừa đủ cho son có màu hoa đào. Nàng dùngchiếc cọ cuối cùng tô