Buổi tiệc mừng thọ kéo dài đến lúc nó có thể, lời nói gắn kết giữa khách và chủ trôi dạt vào vô vọng, giờ khắc kết thúc đã được định sẵn với khẩu dụ trở về Hoàng cung của nhà vua. Xa giá rời Ung thân vương phủ, khách dự tiệc cũng tự tản ra về. Dận Chân đứng ở đằng xa, trông bóng người khuất dần.
-Chả trách huynh muốn tổ chức sinh nhật trước. – Đông Triều đến bên Dận Chân. – Những lời sáo rỗng đó làm muội rất khó chịu.
-Ta thấy chuyến đi đợt này cũng là một món quà giá trị A mã dành cho ta. – Dận Chân nói.
-Huynh… định gỡ quà ngay bây giờ sao ? – Đông Triều nhìn vầng trăng đã lên cao. – Đi ngay à ?
Dận Chân lắc đầu :
-Chỉ khi nào tất cả tàn dư của buổi tiệc đều được dọn dẹp xong, ta mới ra đi.
Đông Triều gật đầu. Cả hai cùng đứng nhìn nét hào nhoáng của buổi tiệc dần dần biến mất. Màn nhung, trướng gấm, đũa bạc, chén vàng đều được thu dọn, mang vào kho cất. Hoa giấy Đông Triều thức bao đêm cắt, gấp lại cũng bị đưa đi chỗ khác. Còn sót lại chỉ là những ngọn nến đang sáng, họ cần giữ ánh sáng để tiếp tục công việc thu dọn.
-Cuối cùng thì hào quang cũng là dĩ vãng thôi. – Dận Chân trầm ngâm rồi chợt ho lên mấy tiếng. – Trời trở lạnh rồi, vào trong thôi.
-Vâng.
Đông Triều cùng với Dận Chân vào tư phòng của chàng. Nàng mang theo một ngọn nến đặt trên bàn, để Dận Chân có thể sưởi ấm đôi tay đang cóng lên của mình. Dận Chân ngồi xuống ghế, hơ tay trên ngọn nến.
-Ấm áp thật ! – Nhưng chàng vẫn còn ho.
Phúc tấn dẫn theo các gia nhân mang quà tặng của các A ca đến, lệnh họ cất vào tư phòng của Dận Chân. Phúc tấn hỏi chàng có định mang theo gì hay không, nàng sẽ để riêng ra. Dận Chân lắc đầu, bảo nàng cứ cất tất cả đi. Những gì Dận Chân muốn mang theo hôm nay chỉ có chiếc áo ấm này thôi.
Một cơn gió thổi nhẹ trên cành hoa giả. Dận Chân thấy xây xẩm mặt mày. Đồng Triều thấy đầu ngón tay của Dận Chân đang có triệu chứng bất thường. Dận Chân cố giữ bình tĩnh, truyền cho Phúc tấn và gia nhân lui ra. Tiểu Uyển cũng rất hiểu Dận Chân, sợ chàng có bất trắc gì nên nấn ná muốn ở lại.
-Nàng đi đi ! Gia có chuyện muốn nói riêng với Liên Nhi ! – Dù đang đau, giọng Dận Chân vẫn còn dịu dàng lắm.
Tiểu Uyển nhìn qua Đông Triều, khẽ gật đầu với nàng rồi lui ra. Đông Triều liền đi đóng cửa, tới xoa bóp huyệt đạo cho Dận Chân. Dận Chân lấy lọ thuốc trong ống tay áo ra, uống một viên. Đông Triều nghe mùi thảo dược của viên thuốc ngày càng nặng hơn, trong lòng rất buồn rầu, liên tục tự an ủi mình rằng vào khoảng thời gian này chàng vẫn sống tốt và sẽ được làm vua, luôn là vậy. Dận Chân xoa đầu Đông Triều, mỉm cười :
-Yên tâm, ta sẽ không sao đâu. Ta có mang theo thuốc để đề phòng mà.
Đông Triều ngồi xuống cạnh Dận Chân, nói :
-Giá như muội được đi cùng.
Dận Chân khẽ lắc đầu. Đông Triều hiểu, đến tận thời này, nữ tử can dự chính sự vẫn là cấm kỵ, dù nàng đi theo với mục đích gì, Dận Chân cũng sẽ chịu ít nhiều đàm tiếu. Dận Chân chợt nhìn nàng chằm chằm, nhíu mày như muốn cố gắng ghi nhớ những cử chỉ quen thuộc của nàng, cách nàng uống trà, đùa với chiếc khăn tay, hay chớp mắt.
-Ta không biết rằng trong một năm này, muội có rời bỏ ta mà đi không.
Đông Triều giật mình. Phải rồi, nàng quên mất mình đang ở trong hoàn cảnh nào. Nàng đang trú tạm trong thân của Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi, có thể bị đuổi đi bất cứ lúc nào. Bản thân Đông Triều không hề muốn rời đi. Dù là xa Dận Chân một năm, hay một đời, nàng đều không muốn.
-Muội phải đi chứ. Dù sao thì cũng không thể tham lam thế được. – Đông Triều cười gượng.
Dận Chân trầm ngâm :
-Ta thấy muội lo cho ta còn hơn cho mình đấy.
-Huynh tự suy đoán thôi ! – Nàng quay mặt đi.
Dận Chân chống cằm, vẫn nhìn nàng. Dận Chân không nghĩ được một cuộc sống thiếu nàng. Có lẽ trong một năm này, việc xa nàng sẽ giúp chàng rất nhiều về sau nếu nàng đi thật.
-Này, nếu có đi thật, nhớ viết cho ta một lá thư báo trước đấy.
Dận Chân quay nàng lại, búng trán nàng một cái. Đông Triều cảm thấy như tim mình đang tan ra, gợn thành từng đợt sóng. Nàng khẽ nắm lấy ống tay áo của Dận Chân, thì thầm :
-Muội có cái này muốn tặng huynh dịp sinh nhật.
-Không phải đã tặng rất nhiều rồi sao ? Công sức muội chuẩn bị tiệc không hề nhỏ.
Đông Triều lắc đầu :
-Cái này khác, chỉ dành riêng cho huynh thôi. – Nàng ngượng nghịu. – Muội cất nó ở phòng muội.
-Được thôi.
Đông Triều đưa Dận Chân về phòng mình, nàng không thích có ai khác ngoài Dận Chân thấy món quà đặc biệt này. Đông Triều nói Dận Chân ngồi, còn mình thì đi tìm quà. Nàng tìm trong hộc bàn một chiếc hộp gỗ rồi đặt lên bàn. Trên chiếc hộp gỗ có khắc chữ Phúc thật lớn.
-Gì đây ? – Dận Chân ngắm nghía chiếc hộp.
Đông Triều nói lấp lửng vài câu rồi giục chàng mau mở ra xem. Dận Chân nghe lời nàng. Đông Triều tặng chàng một chùm hoa mộc lan giả làm bằng lụa, đan kết với nhau trông rất đẹp mắt, bên trên những đóa mộc lan còn có một chú bướm lụa màu vàng nhạt. Dận Chân cầm chùm hoa lên, hít ngửi thấy có tẩm hương trên đó.
-Còn nữa.
Đông Triều chỉ chú bướm rồi thổi một hơi. Chú bướm đập cánh và mang những đóa hoa bay lên y như thật. Dận Chân say sưa dõi mắt theo chú bướm ấy. Đông Triều rất mừng vì Dận Chân thích nó. Nàng bắt lấy chúng khi chú bướm không thể bay được nữa. Đông Triều đặt tất cả vào trong hộp, đóng lại.
-Muội luôn phân vân không biết có nên hay không, nhưng giờ thì muội muốn huynh có nó. – Đông Triều trao chiếc hộp cho Dận Chân.
Dận Chân cầm lấy, mỉm cười :
-Cảm tạ.
-Đã xong chưa ? – Tiếng Cao Vô Dung hối thúc người hầu ở ngoài phủ.
-Dạ, đã xong rồi ạ !
Ngoài sân đã tắt hết nến rồi. Khi ánh nến cuối cùng của buổi tiệc lịm tắt, cũng là lúc Dận Chân ra đi. Dận Chân đứng dậy, tay cầm chiếc hộp. Chàng giang tay, ôm lấy nàng. Đông Triều cũng rộng vòng tay ôm đáp trả. Cả hai giữ như thế một lúc. Đông Triều mỉm cười, chúc chàng lên đường bình an trước.
-Bình thường, nếu là Phúc tấn, thì đã níu ta lại rồi.
Đông Triều bật cười :
-Đừng tưởng bở, muội không níu huynh lại đâu !
Dận Chân hơi buồn, tự hỏi có phải vì nàng không phải là thê tử của chàng không. Đông Triều dắt tay Dận Chân, đưa ra ngoài. Nàng nhìn chàng, cười rất tươi :
-Muội không muốn tập cho huynh tính lưỡng lự. Phải dứt khoát vào, xử lý cũng dứt khoát vào. – Rồi hơi ngượng ngượng. – Rồi về đây thật nhanh.
-Được thôi !
-Vạn sự như ý ! – Đông Triều tiễn Dận Chân lên xe.
Xe kinh lý do Khang Hy cấp cho Dận Chân hoặc do Dận Chân xin tuy chắc chắn nhưng khá đơn giản, không bằng một phần ba xe Dận Đường đi nữa. Đông Triều hiểu tính Dận Chân không thích se sua nên không nói gì, nàng chỉ dặn Dận Chân khuyên Dận Tường nên giữ đúng mực, cố kiềm cơn giận dữ lại sẽ có một số quan lại khinh thường hai người khi thấy cỗ xe đơn giản này. Dận Chân gật đầu :
-Ta đi rồi, ở nhà, đừng quậy phá quá !
-Muội biết rồi ! – Đông Triều ngượng ngùng, khẽ gật đầu.
Các phúc tấn đã ra đến cổng tiễn Dận Chân lên đường kinh lý. Trong các phúc tấn, Dận Chân cầm tay dặn dò với Tiểu Uyển là nhiều nhất. Dận Chân cũng dặn hai con trai cố học hành chăm chỉ. Lý thị hăm hở xin nhận lời ủy thác vì đây là hai con do nàng ta sinh ra trong khi lời nói đó thực sự hướng đến Đông Triều kia kìa.
-Ta đi đây !
Xe kinh lý dời bánh gỗ, đi chầm chậm trên con đường tuyết phủ dày cả tấc. Đông Triều dõi bước theo chiếc xe kinh lý đến khi nó khuất dần, khuất dần. Ngoài trời bắt đầu lạnh vì không còn Dận Chân ở đây, mọi người ở Tứ gia phủ trở vào trong.
Đông Triều trở về phòng, lòng trĩu nặng. Ngoài mặt thì vui vẻ tống tiễn Dận Chân, trong lòng thì ngổn ngang trăm mối. Dận Chân đi lần này, chẳng biết họa phước thế nào, liệu có gặp phải những người ngày xưa chàng lỡ gây thù chuốc oán gì không. Đông Triều không biết sau quãng thời gian này, nàng có còn ở lại đây nữa không. Có một trăn trở nữa mà nàng chưa nhận ra, hoặc nhận ra mà không dám thừa nhận : nàng sợ Dận Chân quên nàng.
-Huynh ấy sẽ trở về thôi. – Đông Triều tự an ủi mình. – Thọ đến 58 tuổi mà.
Ngọn đèn đặt ở bàn chép kinh vẫn chưa tắt. Đông Triều ngồi xuống bàn, lấy kinh ra đọc. Lúc nàng mở hộc bàn ra, nàng trông thấy một chiếc hộp gỗ. Đông Triều lấy chiếc hộp ra, mở nắp, bên trong có một phong thư, chữ ngoài phong thư là chữ của Dận Chân.
-Đây là…
Trong hộp gỗ có đôi kẹp tóc lông vũ màu xanh lam, đúng kiểu Đông Triều thích. Đông Triều mừng rỡ, ướm thử lên tóc mình, thấy không chê vào đâu được. Nàng bóc thư ra đọc. Trên trang giấy, nét chữ của Dận Chân nắn nót, thẳng tắp hơn bao giờ hết.
“Tặng muội ngày sinh nhật của ta và quà sinh nhật của ta”
Đông Triều mỉm cười, gò má ửng hồng như hoa đào. Nàng vô cùng cảm động với món quà đặc biệt này. Nàng chưa từng đón sinh nhật với ai, chưa từng được ai tặng quà sinh nhật.
-Cảm ơn huynh ! – Đông Triều bạo gan hôn lên nét chữ của Dận Chân trên phong thư.
Đêm ấy, Đông Triều quên cả việc đọc kinh. Xảo Tuệ đứng ngoài đợi sai bảo, táo tợn ngó vào trong, thấy chủ chỉ lo ngắm mình trong gương đồng, mặt rạng rỡ chưa từng thấy. Xảo Tuệ lầm bầm :
-Sao hôm nay lạ vậy nhỉ ? – Nàng hầu không thấy được đôi kẹp tóc mới của Đông Triều thôi.
Khi ấy, Dận Chân cũng lấy đóa hoa ngọc lan bằng giấy Đông Triều tặng cho mình. Dận Tường thì nhìn Dận Chân, cười suốt nhưng không hé lời trêu ghẹo nào, sợ hỏng cảnh tượng độc nhất vô nhị trong đời có thể thấy được. Dận Chân biết.
-Gió lạnh sẽ vào miệng đấy.
Dận Tường giả bộ bị gió lạnh vào miệng thật, ho vài tiếng. Dận Chân khẽ lắc đầu, tiếp tục nhìn quà tặng của mình. Dận Tường ngắm nghía đóa hoa, trầm trồ :
-Tay nghề nha đầu đó giỏi thật đấy !
Dận Chân gật đầu. Dận Tường bỗng nghiêm mặt lại :
-Tứ ca, chuyến đi này cốt để bảo vệ nha đầu đó. Huynh… có nghĩ đây là lần cuối cùng không ?
Dận Chân mân mê cánh hoa trắng mỏng manh trên tay mình :
-Có thể.
Dận Tường siết chặt tay lại :
-Huynh có muốn nha đầu ấy ở lại không ?
-Có.
Dận Tường khẽ lắc đầu :
-Nhưng nha đầu đó không thuộc về nơi này.
-Đương nhiên là ta biết.
-Huynh nhớ nhung làm gì ?
Dận Chân đưa mắt ra ngoài nhìn tuyết rơi. Đôi mắt Dận Chân dõi theo một bông hoa tuyết. Hoa tuyết rơi xuống mặt đất, tan ra thành nước, ngấm vào đất rồi đổ về sông, biển. Nhưng, theo lời của Đông Triều, một số bông hoa tuyết tan ra thành nước rồi lại bốc hơi để trở về trời, sau đó hơi nước ấy lại rơi xuống trở thành mưa tiếp, trùng hợp ngẫu nhiên thì có thể gặp cùng một bông tuyết ở một nơi. Nếu có thể gặp một bông tuyết hai lần tại một nơi thì…
-Dù có chia xa, ta cũng sẽ gặp nàng lần nữa.
-Tứ ca…
-Duyên đã nối lại để hôm nay được gặp nhau. – Dận Chân mỉm cười, tràn ngập hy vọng. – Tại sao duyên lại đứt gãy ngay khi lòng vẫn chưa ?
Những lời ấy của Dận Chân, Huệ Đạt nghe được hết. Dù gửi thân nơi cửa Phật từ thời niên thiếu, chẳng vướng bụi trần, nghe qua những lời kia, Huệ Đạt cũng biết tình cảm của Dận Chân cho Đông Triều đã lớn đến cỡ nào. Cách Dận Chân nói quá thẳng thừng.
-Xem ra còn gặp nhau dài dài ! – Hắc Hổ lấy chân sau gãi tai.
Huệ Đạt thẫn thờ, ngồi xuống ghế, thở dài :
-Còn quyến luyến nhau vậy thì tất còn gặp