Part 18
- Huynh không cho phép muội có ý định hiến máu ẫu thân để đáp hiếu. Tuyệt đối không. Bỏ ngay cái ý định đó đi Lâm Ân Ly- Trọng Kha đập mạnh bàn nhìn ta.
- Đúng đó! Tỉ không cho phép muội làm vậy- Thuỷ Linh tức giận nhìn ta.
Rồi Hải Băng, Mộc Anh cũng lên tiếng:
- Chúng muội không đồng ý thế.
Ta nhìn mọi người, giả ngơ hỏi:
- Ơ muội đã nói gì đâu??
Phụ thân ta từ tốn lên tiếng:
- Mặt con hiện rõ ý nghĩ đấy kìa.
Xấu hổ vì bị phát hiện suy nghĩ, mặt ta ửng lên. Phụ thân ta nói tiếp:
- Ta rất yêu mẹ con nhưng ta không đồng ý với cách giải quyết này. Con là báu vật của chúng ta, ta còn nhớ rõ vẻ mặt của mẫu thân con khi con chào đời...
Cẩu hoàng thượng nhăn nhó nhìn ta, trông như khỉ ăn ớt ý- ta nghĩ thầm, hắn nói:
- Vậy ta muốn mọi người hãy nghĩ xem có cách nào khác không- hắn lườm ta một cái, ta bĩu môi nhăn mặt rồi quay đi, xì, tên đáng ghét. Hắn nói tiếp: - Và ta muốn mọi người chăm lo cho Ân Ly và canh chừng nàng ấy.
Mọi người gật đầu đồng ý. Chỉ riêng ta phụng phịu:
- Ta không thích bị cai quản đâu aa
~********************
Tối, ta ngồi trong phòng chải chải lại đầu tóc rồi lại xoa xù nó lên. Hẳn phải có cách khác để cứu mẫu thân chứ. Chắc chắn phải có. Người đã mất gần hai chục năm rồi. Chắc chắn phải có cách khác. Hay ta thử đến thư viện tìm xem sao?
Nghĩ rồi, khoác thêm một chiếc áo khoác, rồi ta leo lên lưng tiểu Bạch, ta vỗ nhẹ lưng nó:
" Xin em thứ lỗi vì đã làm phiền em giờ này, nhưng ta cần đến thư viện gấp"
Tiểu Bạch lao đi. Đến nơi, ta xuống chạy vào thư viện, lướt mắt nhìn nhanh. A ! Thử quyển này xem sao? Ta giở quyển sách ra rồi mau chóng thất vọng. Rồi đến quyển thứ 2, 3 cũng không có. Chán nản định bỏ về, bỗng đập vào mắt ta quyển sách đen dày cộp, bìa không có tựa đề. Quyển sách cũ kĩ, phủ đầy bụi lọt thỏm vào giữa hàng sách. Đưa tay lên rút cuốn sách đó ra, lau nhẹ lớp bụi trên mặt sách, bụi bay thành làn khói nhẹ ra.
Ôm chặt cuốn sách bí ẩn vào ngực, ta bước dần ra ngoài, leo lên lưng tiểu Bạch rồi tiểu Bạch chạy về phòng.
Ôm chặt cuốn sách bước vào phòng, ta lặng lẽ ngồi xuống bàn rồi nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống. Hoàng Thần đã về phòng trước ta, và có lẽ, do hắn quá mệt, nên hắn đã đi ngủ trước. Khuôn mặt anh tú nhắm nghiền mắt say ngủ lại làm ta nhớ đến khuôn mặt của "