Part 29
- Tiểu Bạch, lại đây - vừa gọi tiểu Bạch, ta vừa cởi đôi hài ra.
- Tỉ định làm gì vậy?? - Kim đệ ngạc nhiên nhìn ta rồi hỏi.
- Mọi người không thấy ư? Một cơn gió vừa thổi qua, không có một tán cây nào rung rinh mà vẫn có một chiếc lá rụng đây - ta giơ chiếc lá này lên cho các huynh đệ xem.
- Ý muội là tán cây này chỉ là ảo ảnh che mắt thôi ư? - Trọng Kha nhìn lên tán cây, hỏi ta.
- Muội đang chứng minh điều đó đây.
Tiểu Bạch đến cạnh cái cây, cúi người xuống để ta ngồi lên rồi từ từ đứng dậy. Ta đứng trên người tiểu Bạch, không quên hỏi:
- Ta đứng lên có đau lắm không??
- Không sao đâu
Kiễng chân lên, ta vươn người huơ huơ tay trong khoảng không trong tán cây tìm một vật gì đó để bám lấy mà nhảy lên. Một bàn tay nắm chặt tay ta, kéo ta lên. Thuận người ta đu theo lên luôn. Đu lên được rồi, ta ngồi trên cành cây, là một cành cây thật, chứ không phải là ảo ảnh.
Tán cây rộng rãi, nhiều cành lá đỏ đan xen chi chít nhau. Những chiếc đèn lồ ng bằng giấy được treo khắp nơi, làm rực sáng cả tán cây. Ánh sáng cam cam lan toả khắp tán cây, nhè nhẹ, dịu dàng lan toả khắp nơi, tạo cho người ta cảm giác ấm cúng. Ngây ngất với vẻ đẹp của cây, ta hít nhẹ không khí, phảng phất mùi thơm nhè nhẹ, mùi hương hoa nào đó mà ta không biết. Ta gọi với xuống:
- Mọi người mau lên đây đi.
Một bàn tay thò lên, ta nắm lấy bàn tay đó rồi kéo người lên. Là Kha huynh.
Kha huynh ngước nhìn xung quanh với ánh mắt trầm trồ, ánh mắt đó thay đổi và dừng tại ta. Kha huynh khựng người, bần thần một thoáng chốc rồi lại trở về vẻ bình thường. Cái khựng người đó không thoát khỏi mắt ta, ta hỏi:
- Huynh làm sao thế?
Huynh ấy khẽ cười, rồi xoa đầu ta:
- Không sao. Muội tìm ra chỗ này, giỏi lắm.
Ta mỉm cười vui sướng. Được người khác khen quả là tốt mà, đúng không?? ^^
~Kha huynh cùng ta kéo mọi người còn lại lên cây đó. Nói mới nhớ nha, cành cây đó khoẻ thật đó, chịu được sức nặng của 7 con người cũng không phải tầm thường phải không??
Một thiếu nữ từ đâu đó nhảy xuống trước mặt ta, làn da trắng hồng, ánh mắt sắc sảo nhìn ta cùng các huynh đệ, khoé môi nhếch lên mang vẻ tự cao, chế giễu. Mái tóc bạch kim được túm gọn ra đằng sau bằng một cây trâm hình con chim ưng.
Cô ta mặc áo nâu thụng được gọn gàng túm lên cùng chiếc quần trắng bó gối dài đến đầu gối. Đặc biệt hơn cả, nữ tử đó khoác một chiếc áo choàng bộ lông của chim ưng màu nâu. Ta nhíu mày, tại sao ta lại thấp thoáng thấy hình ảnh Tiểu Lam trong nữ tử đó?? Chẳng lẽ là.....?
- Mời các vị đi theo tôi - nữ tử đó nói, lướt nhìn chúng ta. Ánh mắt dừng lại ở Kha huynh rồi nhanh chóng, nữ tử đó thu tầm mắt lại.
Lối đi ngoằn ngoèo sâu vào trong khiến người ta có cảm giác như thể " một đi không trở lại". Và cả cái cây nữa, ta không nghĩ rằng cái cây sẽ to như thế này đâu. Ai trồng cây này, quả là một bậc vĩ nhân nha.
Một cánh cửa hiện ra trước mắt chúng ta, vị nữ tử đó mở cửa đi vào, dẫn ta và các huynh đệ theo sau.
Nội thất ở trong cực kì kì lạ à nha, màu đỏ và xanh bao trùm khắp gian phòng, không hề đối nhau mà quyện vào nhau. Màu lá đỏ bao trùm khắp gian phòng, màu lá xanh quyện vào, thấp thoáng sau đó, đồ vật đều được làm bằng gỗ kể cẩ tường và mái cũng vậy, đơn giản mà tinh xảo. Có một cánh cửa vòm ở phía tường gỗ bên phải, lá liễu phủ kín cửa như che đi những gì bên trong. Ta thắc mắc không biết gì có thể làm loại cây này không héo đi?? ( Ân Ly nhà ta tưởng chủ nhân đi ngắt mấy cành liễu về treo lên cửa đó mà :)) )
- Mời các vị ngồi - vị nữ tử đó cúi mình rồi đi vào gian phòng sau mang liễu.
Cả đám từ lúc đi vào chẳng ai dám ho he một lời, Thổ Tinh lên tiếng đầu tiên:
- Gia phòng đẹp quá ha!!....
Câu nói của