Part 37 (2/2)
* Khu vườn tại Hắc Gia
Hầu nữ cùng các sát thủ tất bật chạy đi chạy lại chuẩn bị lễ thành thân cho Hắc thiếu gia và Hắc Ân Ly. Hai ngày trôi qua ai ai cũng túi bụi chuẩn bị chu đáo ngày quan trọng này, với họ đây không chỉ là ngày vui, bởi nếu như có một chút ít sai sót nào, họ sẽ ngay lập tức được Hắc đại gia gửi xuống Âm Phủ không chần chừ một giây. Đám sát thủ cử người ra ngoài canh chừng kĩ càng đề phòng kẻ đột nhập phá ngày vui của Hắc đại gia. Hắc thiếu gia cùng Ân Ly cô nương thì cứ " bình chân như vại", coi như chẳng có truyện gì xảy ra cả. Mặt lạnh băng bước đi thử vải vóc rồi lại ra luyện thuật với luyện cung. Hắc Quang khỏi nói cũng biết hắn vui vẻ đến chừng nào. Tất cả mọi việc đều do hắn lo, hắn chọn, tâm tình tốt, mọi việc cũng tốt theo.
Mọi việc vốn rất thuận lợi nếu như....
- Á.... Hắc tiểu thư...mất tích rồi... - một cung nữ thở hổn hển chạy ra ngoài.
Cả Hắc gia được một phen náo loạn, chạy khắp nơi tìm tân nương. Trọng Kha hốt hoảng không kém phần, lặng lẽ nhảy vọt đi kiếm người..
Duy chỉ một người khẽ nhếch miệng, nói đủ để cho cung nữ nghe thấy:
- Muội ấy sẽ về trước 1 canh giờ thôi. Mau làm việc tiếp
Và mọi người lại tất bật trở về vị trí cũ, Ân Hải hài lòng bước ra khỏi khuôn viên, rảo bước nhanh tới một nơi.
" Tân nương, muội ở đâu??"
*******************
Lang thang khỏi Hắc gia cùng Tiểu Bạch, ta lặng im hưởng thụ cái gió mát rượi của núi. Ta làm thế này có đúng không?? Chút nữa khi nhìn thấy mọi việc, Hoàng Thần còn tin tưởng ta nữa không?? Liệu ta có giết nổi hắn không?? Aishhhhh thật quá nhiều điều khiến ta phải suy nghĩ. Ta thực không muốn nghĩ nữa. Ta muốn như trước đây, cả ngày nghịch phá nơi hậu cung mà chẳng lo nghĩ gì. Ta nghịch phá, hắn dọn dẹp chẳng phải rất vui sao?? Sao giờ suy nghĩ nhiều thế này??
Ta leo xuống rồi ngồi sụp xuống đất,
Khẽ hất nhẹ tay, một thân cây bé xíu xuất hiện, ta vuốt nhẹ từng lá cây một. Rồi lại thở dài.
- Đây không phải một nơi để tân nương nên đến trước giờ "hành lễ " đâu
- Ân Hải huynhhhhh
Ân Hải huynh ngồi xuống cạnh ta, cười nhẹ. Ở cạnh huynh, cảm giác an toàn, được bao bọc, như huynh với muội, rất thoải mái, rất thích. Nhưng trong lòng muội, chỉ có Hoàng Thần, những lúc cãi nhau, những lúc vui vẻ, những lúc giận dỗi, bao nhớ nhung cũng chỉ về hắn. Tình yêu này, quá lớn để dứt bỏ...
- Yên tâm, ta hiểu mà. Ngay từ đầu muội cũng không phải đối tượng của ta. - Ân hải huynh thở dài, nhìn quang cảnh trước mặt.
- Sao..sao tự dưng huynh nói vậy?? - Ta quay sang nhìn huynh ấy, tròn mắt
- Muội không cần nói ra thì huynh cũng biết mà
- Vâng..
Im lặng bao trùm khắp cả khoảng không giữa hai người, ta thở dài rồi nói:
- Chỉ mong việc này mau kết thúc. Muội cũng chỉ muốn về Hoàng cung sống quãng đời yên ả còn lại
- Ta cũng vậy
Ta mắt chữ O miệng chữ A quay sang nhìn huynh ấy, đơ vài giây: " Chẳng nhẽ huynh ấy cũng muốn về Hoàng Cung sống với Hoàng Thần sao??"
- Không không, ta thực muốn đi du ngoạn khắp nơi, gần nửa tuổi đời mà bị giam trong này....
Ta nghiêng đầu, khẽ hỏi:
- Huynh...thực sự muốn muội làm vậy hả??
- Ừm, Hắc Quang kết liễu chính phu nhân mình, chỉ bởi sự ám ảnh với tình yêu loạn luân. Giết mẫu thân của ta, thử hỏi có thể tha thứ?? Hơn nữa, tương lai của muội cũng là như vậy mà.
Huynh ấy nhắm chặt mắt lại, như không muốn nhớ lại mảng kí ức xa xưa. Đứng dậy, khẽ chỉnh trang lại y phục, rồi chìa tay ra, nói:
- Huynh mau đứng dậy đi, chúng ta mau kết thúc rồi đi nào.
Bám chặt vào thân mình tiểu Bạch, thân ảnh sói trắng cùng hắc mã lao vào trong không khí
***************************
Hắc Quang vui vẻ, ngồi ngay đầu bàn, trên chiếc ghế quen thuộc của hắn. Y hất nhẹ tay, một tên sát thủ nhẹ nhàng nhảy xuống, rồi gật nhẹ đầu. Chủ tớ hiểu nhau, cũng không cần thông qua lời nói. Một lúc sau, tên sát thủ đó lại xuất hiện cùng đương kim hoàng thượng đang vùng vẫy.
Hắc Quang cười nhẹ, hất nhẹ tay về phía ghế bên cạnh, đám sát thủ lôi xềnh xệch hắn lên chiếc ghế đó. Hắc Quang cười ha hả, nói:
- Hoàng Thượng, xin người bình tĩnh, ta chỉ muốn người chúc phúc cho hài nhi của ta cùng đương kim hoàng hậu thôi mà
Bốn từ " Đương Kim hoàng hậu" như nhát dao đâm thẳng vào tim Hoàng Thần. Không cần nói nhiều, hắn đứng dậy lao thẳng vào Hắc Quang, nhưng rồi bị mấy tên sát thủ điểm huyệt ngồi im trên ghế. Y hiểu, khi Hoàng thượng nghe thấy điều này, hoàng thượng sẽ như con thú sổng chuồng, lao vào giết hắn. Để cơn giận chiếm giữ, chẳng khác nào tự sát, y hoàn toàn có thể gi3t chết hoàng Thượng. Nhưng mà cuộc vui còn dài, y còn tra tấn hoàng thượng chán chê đã, rồi sau đó mới cho xuống gặp Diêm La.
- Tân lang tới
Hắc Quang rời sự chú ý sang hài nhi của y. Ân Hải khoác trên mình y phục vấn màu đen, điểm trên đó là bông hoa lễ màu đỏ rực rỡ. Sự phối màu hoàn hảo nổi bật lên vẻ lạnh lùng chết người của Ân Hải. Mái tóc cam nâu cột cao, để lộ ra khuôn mặt thanh tú, vẻ bất cần đời.
Ân Hải đứng ngay dưới Hắc Quang, quì xuống:
- Hài nhi yết kiến phụ thân
- Haha đứng dậy đi nào.
Ân Hải đứng dậy, cúi đầu thể hiện sự cung kính với phụ thân, rồi quay sang gật đầu với người bên cạnh - Hoàng Thần.
- Tân nương tới
Mắt Hoàng Thần hướng tới cửa vườn, và rồi sững lại...
Thân người nhỏ bé trong y phục dài màu đen, điểm xuyết là những