CHƯƠNG 115: HÒA ĐÀO TIÊN
Editor: Luna Huang
Thật muốn phía trên này làm văn bọn họ sớm làm. Đáng tiếc a, người thù nhìn nàng ước gì diệt danh tiếng nàng, làm sao sẽ chủđộng đề cập loại sự tình này.
Hơn nữa, bách hoa yến sắp tới, mấy vị tỷ muội kia đều vội vàng khí thế ngất trời, nàng muốn là cái gì cũng không làm mới tương đối kỳ quái.
Gần hai ngày sau, chính ngọ vừa qua khỏi, ánh dương quang chính đủ.
Vu Xá Nguyệt ngồi xổm dưới bóng cây, ôm ấp một hộp, thuốc màu bên trong đã là nát đến không thể nát hơn. Ngưng nhi một đường chạy vào viện tử, Vu Xá Nguyệt nhìn thấy nàng, liền ngừng công việc trong tay.
“Thế nào?”
“Là tứ tiểu thư.” Ngưng nhi ghé vào bên tai Vu Xá Nguyệt nói, “Vừa có mấy sai vặt nói, Liễu di nương bên kia nháo lên. Hình như là tứ tiểu thư nổi lên nốt nhỏ, mặt đỏ lên một mảnh, thét to. Liễu di nương vừa mới cho người đi gọi phủ y rồi, ta vụng trộm hỏi vài câu, cảm thấy nốt đỏ một dạng với trên tay tiểu thư ngươi.”
Vu Xá Nguyệt gật đầu, nàng suy tưđộng tác trên tay dần dần chậm lại, “Cách bách hoa yến còn có tám chín ngày, Vu Lệ Hương nếu là tìm sai phương pháp, muốn tiêu sưng nhanh rất khó a. Đã nhiều ngày ngươi có thể cách bọn họ , chớ bị thuốc bột làm ngộ thương rồi.”
Ngưng nhi cẩn thận nói: “Nhưng đồ trang sức của tiểu thư ngươi cũng có thuốc bột a, tứ tiểu thư bên kia đã gặp chuyện không may, tiểu thư nếu như vẫn luôn thật tốt, phu nhân sợ rằng còn có thể sẽ xuất thủ.”
“Không có việc gì, ta sẽứng đối, ngươi sơn cái này đi.” Vu Xá Nguyệt đem vật trong tay đưa cho Ngưng nhi, sau đóđứng dậy trở về phòng.
Ngay lúc Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi nói chuyện, chuyện của Vu Lệ Hương mắc bệnh sởi cũng đã kinh động toàn bộ quý phủ. Liễu di nương bị chết khiếp, phủ y chậm chạp không đến ( kỳ thực cũng không có chậm chạp), nàng không nhẫn nại được, ngựa không ngừng vó chạy đi chỗ Vu Hàn Thiên khóc lóc kể lể cầu cứu.
Vu Hàn Thiên đang ở trong phòng ngủ của Ninh Sương, bị Liễu di nương nháo, liền vừa tức vừa gấp, liên tục gọi người tìm mấy lang trung qua đó.
Liễu di nương vốn là khổ sở sốt ruột, lại thấy Vu Hàn Thiên quang thiên bạch nhật liền bồi Ninh Sương nằm, còn nhất phó không nhịn được, liền khí trong lòng, quay đầu đi tìm lão phu nhân.
Bách hoa yến loại này cơ hội tốt kết giao quyền quý, đây chính là mởđầu có thểđược hoàng thất coi trọng! Vu Lệ Hương cư nhiên ở nơi này gặp chuyện không may, lão thái thái cũng thập phần nôn nóng. Thế nhưng bệnh sởi nghe mà sợ, không biết có phải là bệnh truyền nhiễm gì không, liền chỉ là phái người đến đó thăm.
Vu Xá Nguyệt sau lại nghe Ngưng nhi thu mua nhãn tuyến nói, người của Vu Hàn Thiên, người của lão phu nhân… Tất cảđều chen trong viện Vu Lệ Hương cùng Liễu di nương, thanh thế thập phần lớn. Sau đó Vu Lệ Hương một mình ở trong phòng khóc thập phần như bệnh tâm thần, thật giống như bệnh bất trị một dạng.
Nhưng chính là tràng diện như vậy, phủ y vừa đến, tùy tiện nhìn Vu Lệ Hương vài lần, liền hời hợt nói với Liễu di nương: “Đây là hoa đào tiên (hiện tại người gọi làm loại dịứng phấn hoa), không nên dùng dược. Bất quá bôi một ít thuốc mỡ.”
Sau đó Liễu di nương liền khóc. Lôi phủ y truy vấn còn có thể tham gia bách hoa yến hay không. Phủ y trấn an nói rất nhiều lời hữu ích, cũng không biết là dỗ Liễu di nương chớ túm hắn, hay Vu Lệ Hương có thể bình phục lại.
Tự nhiên mắc hoa đào tiên, mao bệnh nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, lại gây mọi người trên dưới tướng phủđều biết. Vu Hàn Thiên phải đến nhìn thoáng qua, nhưng không ra một nén nhang liền đi.
Lão phu nhân cùng đại phu nhân ban thưởng rất nhiều thứ tốt, một dạng đều đưa đi viện tử của Liễu di nương, cũng không biết có thể hữu dụng với hoa đào tiên hay không.
——
Từ sau ngày đó, Vu Xá Nguyệt cũng không sáng sớm dâng trà thỉnh an nữa.
Sáng sớm ngày đó, nàng ngồi ở trong phòng thập phần tỉ mỉ xử lý chi tiết khung ảnh —— chính là khung ảnh trước nàng bảo Ngưng nhi không cần dùng nữa. Lúc này, nàng chắc làở Quần Tinh trai cùng lão phu