CHƯƠNG 117: NÓI BÓNG GIÓ LÀ TẶNG CHO TA ĐI
Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt thầm nghĩ hai mẫu nữ này thật biết điều, trước xem nàng như không khí, đảo mắt từng người một qua đây giả bộ làm người tốt, liền một chút không gượng gạo sao? Huống hồ Khương Tình Tuyết qua đây nói với nàng coi như hợp lý, dù sao nàng cũng lăn qua lăn lại Khương Tình Tuyết. Nhưng Vu Lưu Vân… Chuyện hôm đó, nàng không phải là nên ghi hận bản thân sao.
“Ta còn tưởng rằng ngày ấy chọc mẫu thân vàđại tỷ mất hứng, mẫu thân liền muốn mặc kệ ta và tứ muội muội rồi.” Vu Xá Nguyệt xem kỹ nhìn nàng.
Vu Lưu Vân tựa hồ là không nghe được trào phúng của nàng, cười lạnh một tiếng: “Nói gì vậy, đùa giỡn đùa giỡn tiểu tính tình không đến học quy củ, mẫu thân cũng rất lo nghĩ. Nếu không phải tổ mẫu kêu ma ma cho các ngươi, mẫu thân sớm phái người đến. Mắt thấy còn vài ngày cuối cùng như vậy, mẫu thân lấy đại cục làm trọng sợ ngươi thất lễ. Bằng không ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý nhiều chuyện?”
“Nói như vậy ta hẹp hòi rồi?” Vu Xá Nguyệt thiêu mi phản vấn. Vu Lưu Vân khẳng qua đây cũng đã là hạ mình rồi, lại còn biến tướng lấy lòng? Nhưng Vu Lưu Vân càng là lấy lòng, nàng thế nào thì càng hiếu kỳ nàng muốn làm gì ~
Vu Lưu Vân hiển nhiên cũng không thích ứng chủđộng cúi đầu, nàng có chút tiếp tục nói tiếp tục nói: “Ta ngươi tỷ muội cáu kỉnh, nói lẫy chút, ta là có thể không cùng ngươi so đo. Làm trưởng tỷ, ta bao dung tiểu tính tình của ngươi, cũng là vì sự hòa thuận của cái nhà này. Có việc qua rồi thì cho qua, ta đều không đề cập nữa, ngươi cũng tính toán chút.”
Vu Xá Nguyệt lẳng lặng nhìn không nói lời nào, lẽ nào Vu Lưu Vân cảm thấy nàng dễ lừa gạt như vậy sao?
Nhưng Vu Lưu Vân thấy Vu Xá Nguyệt không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng thực sự nghe lọt được, liền hòa hoãn khẩu khí, vỗ vỗ chồng sách nói: “Trong sách này một ít giới thiệu phẩm cấp quan viên, ngươi tiến cung là lưu ý chút, ta cũng không có thể thời khắc chỉđiểm ngươi. Chớ gọi sai người, nhìn lầm chức quan người ta…… ít nhất …… Cũng là cô nương tướng phủđi ra, chớ làm mất mặt cha.”
Vu Xá Nguyệt liếc sách một mắt, động chưa từng động.
Vu Lưu Vân có chút giận, nàng làđích nữ duy nhất trong nhà a, nàng cư nhiên có thể không kể hiềm khích lúc trước, chủđộng tới tìm một thứ nữđê tiện trò chuyện đã làđại sự không được, nhưng Vu Xá Nguyệt không chỉ có không mang ơn, còn vẻ mặt biểu tình xem trò vui?
Mặc dù hổn hển, nhưng Vu Lưu Vân vẫn làđè cơn tức cười lạnh nói: “A, ta xem khung ảnh của tam muội muội đích thực điêu là rất khác biệt, nếu là sơn màu, chẳng phải là như thực sao. Trách không được tổ mẫu luôn luôn khen tay nghề ngươi rất tốt, còn không cho chúng ta xem mộc điểu.”
Nghe xong lời làm như khích lệ này, chân mày của Vu Xá Nguyệt cau lại. Bỗng nhiên đặt khung ảnh lên bàn nói: “Nga ~ đây là vì trang hoàng cho họa, ta là muốn hiến cho thái hậu nương nương.”
Khung ảnh trước mắt Vu Lưu Vân, nhìn càng động lòng người. Vu Lưu Vân cau mày hỏi: “Họa của ngươi đâu?”
“Chỉ quan tâm khung ảnh, mấy ngày nữa mới vẽ.”
Vu Lưu Vân ha hả cười rộ lên: “Ngày đó mộc điểu cũng biết bay, khung ảnh này xuất ra, chẳng phải là biết nở hoa sao?”
Trong ngày thường Vu Lưu Vân muốn cái gì có cái đó, ít biết dùng khẩu khí chua xót, nên Vu Xá Nguyệt thoáng cái liền hiểu ýđồ ngày hôm nay nàng đến —— nàng vẫn như cũ canh cánh trong lòng chuyện thọ yến mình áp qua nàng.
Vu Xá Nguyệt câu dẫn ra khóe miệng, cốý nói: “Ai, ta cũng đúng là muốn điêu khung ảnh này so với mộc điểu tốt hơn, hy vọng thái hậu nương nương có thể thích.”
Nàng nhắc tới như vậy, Vu Lưu Vân quả nhiên sẽ không cao hứng, “Đúng vậy, chỉ mong mặt của tam muội muội sớm khỏi, để có thể phong quang phong quang trước mặt thái hậu.”
Vu Xá Nguyệt sửng sốt, nếu không phải Vu Lưu Vân vừa nói, nàng cũng sắp quên mình làđang giả bộ bị bệnh.
“Tam muội muội, lên đại điện còn