CHƯƠNG 128: NGƯỜI TỰ TÁC ĐA TÌNH
Editor: Luna Huang
“…” Vu Âm Nhi ôô khóc, tựa ở trên người Bích Lam lau nước mắt. Y phục nàng ăn mặc chỉnh tềđã có chút lăng loạn, nhưng nàng không dám phản mắng lại.
Chương Thuần Uyển có chút sợ, vội vàng khuyên nhủ: “Được rồi được rồi, chúng ta vẫn là hay làđi thôi, một lát nữa chúng ta phải đến ngự hoa viên, cũng không thể không đi a.” Nàng không muốn bỏ qua.
“Đúng đó, đừng tức giận nữa.”
“Được rồi…”
Vu Tịnh Hoa hất tay của mấy người kia, cố sức chỉnh y phục một cái, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Vu Âm Nhi một mắt, xoay người rời đi.
Chương Thuần Uyển các nàng lập tức tiểu bào đuổi theo Vu Tịnh Hoa, Triệu Mạt Nhi quay đầu lại nhìn Vu Âm Nhi một mắt, nhưng không nói gì.
Thấy những người đóđãđi xa, Bích Lam cũng khóc ròng nói: “Các nàng thật quáđáng, trở lại chúng ta nói cho lão phu nhân đi.” Nàng nói xong, trong lòng mình cũng là một trận thất lạc, đây cũng không phải là lần đầu tiên, có lần nào lão phu nhân thật muốn che chở ngũ tiểu thưđâu…
“Quên đi, chúng ta không phải là quen rồi sao.” Những người này cứ như vậy, thời gian vui vẻ còn có thể cho nàng một sắc mặt tốt, như làđùa chó màđùa với nàng, nhưng thời gian không vui muốn đánh nhau, muốn mắng cứ mắng, Vu Âm Nhi lau sạch nước mắt trên mặt, may là nàng chưa vẽ loạn nhiều lắm, bằng không đều tốn hết.
“Tiểu thư…” Bích Lam khóc càng thương tâm, tam tiểu thư không được đãi kiến nhát cũng xoay người, bao lâu mới có thêt đến phiên ngũ tiểu thư a.
“Đi thôi.” Vu Âm Nhi lôi kéo Bích Lam, từ từđi theo phía sau những người Vu Tịnh Hoa cách đó không xa. Các nàng lại không biết đường, hiện tại ngoại trừ theo Vu Tịnh Hoa ra đã chớ không có cách nào khác.
——
Nơi khác
Trầm Nhan Hoan thân mật kéo tay của Vu Xá Nguyệt, vài người đi hướng ngự hoa viên.
Có người nói, bách hoa yến hàng năm chính tịch đều là bắt đầu vào ban đêm ở Lăng Hòa điện. Nhưng trước lúc này, đại bộ phận mọi người sẽ chọn đến ngự hoa viên ngắm hoa cho hết thời gian.
Ngự hoa viên có một cái sông nhỏ nhân tạo, trong vườn giả sơn lương đình, cầu nhỏ nước chảy đầy đủ mọi thứ, bờ sông hai bên bách hoa đều nở, ở bên kia ngắm hoa, thật có thể nói là thưởng bách hoa thịnh yến.
Trầm Nhan Hoan kể, trong lịch sử ngự hoa viên đại tu hai lần, lần cuối cùng này, chính là tiên hoàng vì lấy lòng thái hậu nương nương bây giờ.
Bởi vì ngự hoa viên sửa đẹp, nên hàng năm đều là bên này nhiều người nhất, đồ chơi cũng nhiều nhất. Ném thẻ vào bình rượu, bắn tên, đố câu hỏi. . . Đều có tỷ thí. Thời gian dài, trước lúc bách hoa yến bắt đầu đều tụ hội ở ngự hoa viên, cũng liền từ từ tập quán cốđịnh.
Trầm Nhan Hoan thường thường ra vào cung, cho nên đối với đường trong cung hết sức quen thuộc, nàng còn mang theo Vu Xá Nguyệt đến mấy đường nhỏ phong cảnh đẹp. Giảng giải cho nàng tu kiến cảnh sắc của các nơi trong hoàng cung, lầu các lịch sử cùng chuyện lý thú nhân văn.
Trầm Nhan Hoan rất biết kể chuyện, so với trong sách sử khô khan phải thú vị hơn nhiều, Vu Xá Nguyệt mình cũng tiếp xúc một ít lịch sử của Long Phục, nên vẫn lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi.
Vu Lệ Hương rất sợ sẽ phải chịu vắng vẻ xa cùng xa lánh, đoạn đường này đều thật chặt dán cánh tay của Vu Xá Nguyệt. Thế nhưng nàng phát hiện căn bản cũng không có tác dụng, trọng điểm hai người kia nói chuyện bản thân hoàn toàn không chen vào lọt a!
Trong lòng Vu Lệ Hương thập phần sốt ruột. Nàng không quan tâm Vu Xá Nguyệt sẽ nghĩ nàng như thế nào, nàng lo lắng Trầm Nhan Hoan cóa cảm thấy bản thân thú vị hay không.
Vu Lệ Hương suy tư một hồi, cảm giác mình không thể ngồi chờ chết. Nên, sau lại mặc kệ Trầm Nhan Hoan nói cái gì, nàng đều phải cố gắng chen vào vài câu, không phải là phụ họa thì là nói giỡn.
Nếu chỉ là nàng chen thêm một câu còn chưa tính, nhưng Vu Lệ Hương hết lần này tới lần khác lại không biết lịch sử cùng thường thức (Đối với Trầm Nhan Hoan mà nói là thường thức chuyện), vẫn còn muốn nói lịch sử, vậy thập phần buồn cười a.
Trong lòng Trầm Nhan Hoan phiền chán, số lần bị cắt đứt nhiều lắm, một lát sau liền cũng không nói gì nữa.
Bất quá Vu Lệ Hương cũng không cảm thấy bản thân chọc Trầm Nhan Hoan mất hứng, nếu Trầm Nhan Hoan không nói lời nào, vậy nàng nói càng nhiều, dọc theo đường đi thấy cái gì cũng kỷ kỷ tra tra. Nàng tự cho là rất nhiệt tình hoạt bát hấp dẫn lực chúý của người, nhưng lại thành ra thập phần đáng ghét.
Sau một lát, mấy người này rốt cục đi tới ngự hoa viên. Người chung quanh rất nhiều, Vu Lệ Hương cũng liền hợp thời ngậm miệng.
Trong vườn hai hai ba ba các cô nương xúm lại thấp giọng trò chuyện với nhau, chợt có mấy vị công tử cũng ởđây cảnh.
Trầm Nhan Hoan vừa xuất hiện, liền có rất nhiều người gật đầu lấy lòng với nàng. Nàng làđộc nữ của đại tướng quân, so sánh với đích nữ phẩm cấp ngang nhau liền quý khí hơn rất nhiều.
Trầm Nhan Hoan tính cách rộng rãi sang sảng, mặc kệđối phương có quen mình hay không, cũng sẽ cười đùa đáp lại.
Vu Lệ Hương đứng ở bên cạnh Vu Xá Nguyệt, nhìn những đích nữ quý tộc kia đều đi tới chào hỏi bản thân, những quý tộc cũng gật đầu. Trong lòng nàng mọc lên cảm giác kỳ dị thập phần —— nàng chưa từng được đãi ngộđặc thù như vậy!
Vào lúc này Vu Lệ Hương càng hiểu: Vu Xá Nguyệt thực sựôm được mộ cái chân thô to!
Nàng nghĩ như vậy, mắt thoáng cái trở nên lượng lượng, bỗng nhiên đưa tay thân mật ôm cánh tay của Vu Xá Nguyệt. Nàng không dám đi vòng qua kéo Trầm Nhan Hoan, thế nhưng Trầm Nhan Hoan thích Vu Xá Nguyệt như vậy, như vậy. . . Nàng không ngại “Tiêu tan hiềm khích lúc trước”, thật tốt diễn bức hoạ tỷ muội tình thâm mỹ hảo.
Kỳ thực thứ nữ của thừa tướng phủ chưa chắc kém đích nữ nhà những quan viên khác, nhưng Vu Lệ Hương đã bị Vu Lưu Vân cùng Vu Tịnh Hoa áp đến không thởđược, nàng nhu cầu cấp bách có người giúp nàng đẩy tảng đá trên đầu kia ra, cướp đoạt địa vịở tướng phủ.
Đầu mày của Vu Xá Nguyệt căng thẳng, lập tức liền muốn rút tay ra. Bất quá Vu Lệ Hương cũng sẽ không từ bỏýđồ như thế, nàng nhận thấy được chống cự của Vu Xá Nguyệt, liền càng thêm thân mật dựa vào, cơ hồôm toàn bộ cánh tay của Vu Xá Nguyệt vào trong lòng.
Vu